Cứ như vậy, Ôn Đình Trạm ở lại phủ của Chử đế sư, mỗi ngày cậu đều gửi
một phong thư cho Dạ Dao Quang, mặc dù bọn họ chỉ cách nhau mấy con phố
nhưng cậu vẫn không có ý định đi gặp cô. Ba năm trôi qua cậu còn có thể
chịu đựng, huống chi chỉ ngắn ngủn hơn một tháng này.
Mà cách một ngày Chử đế sư sẽ tiến cung yết kiến Hưng Hoa Đế, ông đem đan dược mà
Ôn Đình Trạm đã cho ông đưa lại cho Hưng Hoa Đế: "Đây là Trường Thọ đan
mà tiểu đồ đệ đã tặng cho lão thần, nó có thể trừ độc, tăng cường gân
cốt và có hiệu quả kéo dài tuổi thọ."
Trong đại điện chỉ có Hưng
Hoa Đế, nội thị thân cận Phúc Lộc và Chử đế sư. Chử đế sư không hề e dè
đem Trường Thọ đan mà Ôn Đình Trạm đã cho ông tặng lại cho Hưng Hoa Đế,
nhìn thấy Hưng Hoa Đế vẫn chưa tới sáu mươi tuổi nhưng trên đầu đã đầy
tóc bạc, tìm không thấy mấy sợi tóc đen. Ông nhìn Hưng Hoa Đế lớn lên,
hơn nữa Hưng Hoa Đế là do một tay Chử đế sư nuôi lớn, trong lòng của ông cảm thấy đau xót.
“Thầy vẫn giống như những năm trước, cứ xem
trẫm như là một đứa trẻ, có gì tốt cũng đều cho trẫm.” Hưng Hoa Đế không khỏi mỉm cười, ông tự tay tiếp nhận rồi cẩn thận mở ra xem một chút.
Lúc phụ hoàng của ông đăng cơ, ông chính là thái tử, khi đó Thái phó Chử đế sư xem trọng ông nhiều hơn so với những hoàng tử khác, bởi vì ông là
dòng chính, hơn nữa lại là thần tử được phụ hoàng tín nhiệm nhất. Khi
còn bé ông học ở học đường, Chử đế sư nói ông thông minh nên đế sư rất
thích ông, có một lần ông phạm sai lầm bị phụ hoàng nghiêm phạt, đế sư
còn lén lút mang đến hai bánh bao nóng cho ông. Nhưng do cơ thể của ông
được chiều chuộng, ông ăn đồ ở ngoài cung mang vào sẽ đau bụng, hơn nữa
còn liên lụy đến đế sư khiến cho đế sư bị phụ hoàng đánh ba mươi
trượng...
Nghĩ đến chuyện cũ, Hưng Hoa Đế không khỏi nở nụ cười,
ông đậy nắp hộp lại rồi đẩy tới trước mặt của Chử đế sư: "Vật này chỉ sợ chỉ có một phần, nhưng đế sư lớn hơn trẫm đến hai mươi tuổi đấy."
"Ha ha, bây giờ lão thần nhàn rỗi ngồi chơi ở nhà, thời gian nhẹ nhàng
thoải mái, cũng không còn quá nhiều chuyện phải phiền lòng. Nhưng bệ hạ
lại có trăm công ngàn việc, bệ hạ cũng sắp trở thành lão thái giống với
lão thần rồi, vật này thích hợp với bệ hạ hơn. Bệ hạ đừng từ chối nữa,
trong lòng của lão thần rất hiểu rõ tấm lòng của bệ hạ, Thuần Vương điện hạ có thể gìn giữ được những thành tựu của quân vương, nhưng hôm nay
triều đình như phụ cốt chi thư (*), Thuần Vương điện hạ không thể phá vỡ nguyên tắc." Chử đế sư cảm thán nói:
"Nhưng mấy vị điện hạ..."
"Còn không bằng để cho Trị Ngạn." Hưng Hoa Đế nói tiếp những lời mà Chử đế
sư không nói ra, sau đó trên mặt của ông xuất hiện vẻ mệt mỏi.
"Trẫm thương yêu Trị Ngạn, nhưng muốn truyền ngôi cho nó. Đây không phải là
cưng chiều, nếu có người thật sự có thể gánh được nhiệm vụ lớn, trẫm hy
vọng Trị Ngạn có thể làm một vương gia cả đời tiêu dao, không cần phải
giống như trẫm, hết lòng hết sức, tóc bạc sớm."
Chử đế sư nhìn thấy Hưng Hoa Đế hiện ra hết dáng vẻ của lão thái, Chử đế sư thở dài: "Nếu thái tử điện hạ..."
"Nếu nó vẫn còn sống, trẫm có thể thoái vị, bỏ xuống trọng trách trên người, như vậy trẫm sẽ làm một thái thượng hoàng sống vui vẻ." Nói đến đứa con trai mà mình tự hào nhất, trong lòng của Hưng Hoa Đế vẫn còn đau đớn
như trước.
"Mặc dù Trị Ngạn không phải là người thông minh cơ
trí, nhưng nó là một người có tấm lòng khoan dung, nó sẽ đối xử tốt với
thúc thúc của nó. Đều do trẫm vô năng, không thể để lại cho nó một thiên hạ không có giặc trong và ngoài. Bây giờ trẫm chỉ có thể đề bạt người
có tài có đức cho nó, có được minh thần phụ tá, giá như trời xanh có thể chiếu cố một chút, ít đi một chút thiên tai và không để xảy ra sai lầm
gì. Trẫm cũng chỉ có thể yêu cầu xa vời như vậy, đáng tiếc cho đến bây
giờ trẫm không thể chờ được đến ngày có người tài xuất hiện..."
Đôi lông mày màu trắng của Hưng Hoa Đế chuyển động: "Ba năm nay tiểu đồ đệ của người đã đi đâu?"
"Được cơ duyên, nên trong ba năm qua hắn đi cùng với lão thần tiên." Chử đế
sư nói lại tất cả những lời nói dối của Ôn Đình Trạm đã nói với ông cho
Hưng Hoa Đế biết, sau đó ông nhìn Trường Thọ đan ở trên bàn.
"Đây chính là thành quả. Lão thần tiên muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng hắn
nói trong người có thiên mệnh nên lão thần tiên chỉ đành thả hắn trở về
đây."
"Trẫm nghe nói vị thê tử của hắn chính là sư muội của
Trường Diên chân nhân, cả nhà bọn họ thật có duyên với người tu đạo."
Hưng Hoa Đế cười nói.
"Càng là như thế thì càng đáng để cho bệ hạ trọng dụng." Chử đế sư lại nói tiếp:
"Thái Tổ bệ hạ hi sinh lớn như vậy, mới dùng ân tình để giữ duyên sinh quan,
bây giờ tình cảm đã sắp hao hết, cứ xem như bệ hạ đưa Ôn Đình Trạm đến,
nếu thê tử của hắn được chính miệng Trường Diên chân nhân thừa nhận là
sư muội, nói như vậy địa vị không thấp. Có mối quan hệ dây dưa này, bệ
hạ cũng không cần phải đề phòng Ôn Đình Trạm có dã tâm không nên có, lão thần nghe nói nếu người tu luyện bị ràng buộc bởi quyền thế thì sẽ bị
trời phạt. Bệ hạ cũng có thể kiểm tra nhân cách của hắn, tiểu đồ đệ này
của lão thần là một nhân vật không tầm thường, hơn nữa hắn có giao tình
rất tốt với Thuần Vương điện hạ. Thuần Vương điện hạ lại gọi thê tử của
hắn là tỷ tỷ, vợ chồng bọn họ đều là người trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc và không quan tâm đến Thuần Vương điện hạ."
"Trẫm xem như đã hiểu rõ, hôm nay thầy tới đây là vì nói giúp cho tiểu sư đệ
này của trẫm." Đột nhiên Hưng Hoa Đế cười nói thoải mái:
"Là người có tình có nghĩa, dám đưa thức ăn cho trẫm, ngoại trừ thầy ra, thì cũng chỉ có thê tử của Ôn Đình Trạm."
Hưng Hoa Đế nghĩ đến Dạ Dao Quang để Tiêu Sĩ Duệ đưa tới tuyết hoa cúc ngàn
năm cho ông, nói thật mấy năm nay nếu không phải mỗi ngày ông đều uống
một chén, hôm nay cơ thể và gân cốt của ông không biết sẽ là tình
trạng như thế nào nữa. Chuyện này chỉ vừa mới đây, Chử đế sư lại đưa đến Trường Thọ đan, trong lúc vô ý vị hoàng đế như ông đã nhận không ít ân
tình của vợ chồng bọn họ.
Đối mặt với Chử đế sư chỉ cười mà không nói, Hưng Hoa Đế vẫn nói tiếp: "Trẫm sẽ chờ hắn thi Đình xem có thể
khiến trẫm kinh ngạc hay không, trẫm cũng sẽ không thiên vị."
"Ha ha, lão thần không hy vọng bệ hạ sẽ thiên vị." Chử đế sư cười nói:
"Châm ngôn của hắn chính là, tam nguyên nhất định sẽ đạt được."
"Khẩu khí thật lớn, trẫm sẽ mỏi mắt mong chờ."
Năm Hưng Hoa mười bảy, ngày chín tháng hai, thi Hội.
Ôn Đình Trạm đi vào trường thi, chính thức mở ra cuộc đời chính trị thuộc
về Kỳ Úc công tử, thông tin trong lịch sử của Đại Nguyên vô cùng phong
phú đa dạng.
Dạ Dao Quang và La Bái Hạm đưa Văn Du đến trường thi nhưng cô hoàn toàn không biết người mà cô luôn mong nhớ đã bước vào
trường thi, ngay cả Văn Du sau khi vào trường thi mới nhìn thấy Ôn Đình
Trạm.
"Đừng lo lắng, bảy ngày rất nhanh sẽ trôi qua." Dạ Dao Quang an ủi La Bái Hạm.
Thi Hội từ ngày chín tháng hai đến ngày mười lăm tháng hai, tổng cộng có ba đợt, mỗi đợt ba ngày.
"Hy vọng Thiếu Khiêm có thể thi đậu." La Bái Hạm nắm chặt đôi tay nhìn
không chớp mắt vào bóng lưng biến mất của Văn Du đi vào trong trường
thi.
"Muội phải có lòng tin ở hắn." Dạ Dao Quang kéo La Bái Hạm
rời khỏi đám người chen lấn, đi tới xe ngựa của bọn họ. Cô vừa mới dìu
La Bái Hạm lên xe, trong lúc cô đang chuẩn bị lên xe thì hơi thở của cô
khẽ động, một luồng yêu khí như có như không đang di chuyển. Lập tức ánh mắt của cô trở nên sắc bén, cô đi về phía có yêu khí bay đến, cô nhìn
thấy một cô gái hoảng sợ né tránh, sắc mặt cô lạnh lẽo nói với Tiết Đại:
"Đưa Bái Hạm trở về."
Ném lại một câu nói như vậy, cơ thể của Dạ Dao Quang gần như biến mất, cô nhanh chóng đuổi theo về hướng của yêu quái.
***
(*) Phụ cốt chi thư: Như là giòi bọ bám vào xương cốt, dù chỉ ở mu bàn chân cũng chính là một mối hiểm hoạ ngầm.