Trọng Nghiêu Phàm bất chấp muốn truy xét tới cùng, dù nơi đây không phải phủ Ứng Thiên nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhất là Dạ Dao
Quang đã để Kim Tử trấn giữ, dù người hạ thủ muốn tự sát cũng không tự
sát được, còn bị bắt hiện nguyên hình.
Phần sau kết quả tra hỏi
Trọng Nghiêu Phàm không nói cho Dạ Dao Quang, còn có lén lút nói cho
Bách Lý Khởi Mộng hay không, Dạ Dao Quang không biết được. Nhưng sau khi Bách Lý Khởi Mộng trải qua chuyện này, rõ ràng vẻ vui mừng trên mặt
không còn nhiều như ngày xưa.
“Khởi Mộng, thế giới loài người là
thế giới có tất cả những sinh linh phức tạp nhất trong đó, vì lòng người phức tạp.” Dạ Dao Quang khoác tay lên vai Bách Lý Khởi Mộng.
“Có đôi khi tỷ từng làm việc ác với bất cứ ai, thậm chí chưa từng có xung
đột lợi ích với ai vẫn sẽ bị dính líu, chỉ vì tổn thương tỷ, từ đó bọn
họ đạt được điều mà bọn họ muốn. Không nhất định vì lợi ích, đôi khi chỉ là khoái cảm và cảm giác thành tựu, hoặc là không có bất kỳ nguyên nhân gì...”
“Thì ra thế giới loài người là như thế này...” Bách Lý Khởi Mộng nghe xong nỉ non một lần.
Nàng đã từng cố gắng hòa nhập với loài người nhưng điều nàng nhìn thấy xấu
xí nhất cũng chỉ là có người dòm ngó đến linh khí của nàng, những thứ
còn lại đều đẹp đẽ và thuần túy. Mặc dù mấy năm nay đi theo Trọng Nghiêu Phàm nàng cũng gặp được không ít người có ngôn từ muốn gây chuyện thậm
chí nhục nhã, nhưng đều không ác như vậy. Trọng Nghiêu Phàm cũng không
để nàng tiếp xúc trực tiếp với sự đen tối nơi thế gian, nàng chìm đắm
trong hạnh phúc suýt nữa đã quên những người đã từng vì muốn có được
linh căn của nàng mà không từ thủ đoạn.
"Hối hận không?" Dạ Dao Quang thấp giọng hỏi.
Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu: "Ta không hối hận, chỉ tự trách thôi, ta không học được nhiều."
Càng nhiều nhân tính mới không bảo vệ mình cẩn thận, bảo vệ cốt nhục của nàng.
“Nếu đã không hối hận thì phải học được kiên cường.” Dạ Dao Quang nói.
"Ta biết rồi." Ánh mắt Bách Lý Khởi Mộng trở nên kiên định, nàng cũng không cho rằng nàng mất đi linh khí, bị người hãm hại thì đã cảm thấy bất
lực. Thế gian này nhiều cô gái như vậy, các nàng ấy sinh ra là người
bình thường, cũng có thể là người xuất sắc, nàng cũng có thể.
“Vì ta, vì con của ta, vì gia đình ta, cũng vì chàng ấy, ta nhất định sẽ học được kiên cường, ta sẽ không cản bước chàng ấy.”
Vì làm mẹ mà trở nên mạnh mẽ, trong khoảnh khắc đó, Dạ Dao Quang thấy
trong đôi mắt to linh động của Bách Lý Khởi Mộng tỏa ra ánh sáng vô tận, thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh chìm vào đáy mắt.
Mấy ngày
sau, bọn họ không nhắc lại chuyện này nữa, dường như Bách Lý Khởi Mộng
đã quên đi chuyện này, vui vẻ chuẩn bị lấy chồng.
Qua tết Nguyên
Tiêu, ngày hai mươi tháng một, sau Văn Du, Dạ Dao Quang lại được tham dự hôn lễ lần thứ hai. Lúc này trừ vợ chồng Tần Đôn ra, những người quen
trong học viện cũng tới. Văn Du cũng mang theo vợ đến Đế đô chuẩn bị thi Hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua hôn lễ của Trọng Nghiêu Phàm, nhìn ra
được tình cảm của hai vợ chồng rất tốt.
"Chước Hoa tỷ tỷ." Sau
khi Bách Lý Khởi Mộng được đưa vào động phòng, La Bái Hạm cố ý nắm được
thời gian rảnh rỗi, kéo Dạ Dao Quang lại:
“Chước Hoa tỷ tỷ, chúng ta qua một bên nói chuyện đi.”
“Được.”
Hai người đến một đình nhỏ không người trong hoa viên sau tân phòng, kề vai ngồi chung một chỗ, La Bái Hạm xoa khăn tay một lúc lâu mới cắn răng
nói: “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ có hiểu về Y học không?”
Dạ Dao Quang lập tức hiểu vì sao La Bái Hạm tìm cô, cô lắc đầu: “Ta không hiểu.”
“Vậy, Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ có thể bói cho muội một quẻ hoặc xem tướng mạo muội.” La Bái Hạm thấp giọng nói:
“Xem xem khi nào muội có thể có con.”
“Vân Thư, con cái là duyên phận, cơ thể hai người đều khỏe mạnh, cũng không
nhất định phải nhanh có con, từ từ là được.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng an
ủi:
“Muội và Văn tử thời vận rất tốt, cơ thể cũng không đáng ngại, lúc tới tự nhiên sẽ tới, chớ vội.”
“Nhưng muội và Thiếu Khiêm thành thân đã ba năm, Thiếu Khiêm cũng không có
người bên cạnh, bụng của muội đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh gì.”
Nói rồi, trên trán La Bái Hạm hiện lên chút ưu sầu:
“Mẹ chồng
muội cũng định nạp thiếp cho Thiếu Khiêm, vì thế mà mẹ chồng muội và
Thiếu Khiêm đã cãi nhau một trận lớn. Chàng ấy sợ muội ở nhà chịu thiệt
thòi, thậm chí vào kinh đi thi cũng mang muội theo, trong lòng muội vừa
cảm động vừa áy náy, cũng không biết đối mặt với mẹ chồng như thế nào.”
Ba năm vẫn chưa có gì, nếu ở tiền triều là có thể trở thành lí do bỏ vợ
rồi. Thảo nào La Bái Hạm lại có áp lực lớn như vậy, loại chuyện như vậy
nhà mẹ đẻ cũng không có cách nào ra mặt cho nàng. Nhưng đó là mệnh của
La Bái Hạm, Dạ Dao Quang thở dài một hơi:
“Vân Thư, năm nay Văn
tử đi thi Hội nhất định sẽ đỗ cao, muội không cần lo lắng, đợi đến khi
Văn tử đỗ rồi, dù hắn có ở Hàn Lâm viện hay ở ngoài, hai người cũng sẽ
không trở lại Tương Dương. Muội hiếu thuận hơn một chút, đừng ép buộc
bản thân, cảm xúc không tốt sẽ ảnh hưởng tới đứa bé, càng vội vã lại
càng không dễ dàng được như mong muốn. Ta không thể xem bói giúp muội,
muội cũng đừng tìm người khác xem bói việc này giúp muội, càng không nên vì đứa bé mà cầu con khắp nơi, cơ thể muội rất khỏe, mọi thứ đều là do
duyên phận chưa tới.”
La Bái Hạm cắn môi, nàng hiển nhiên nghe
hiểu lời của Dạ Dao Quang, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột, lại không biết phải bày tỏ thế nào. Dạ Dao Quang cũng hiểu được áp lực của nàng, chỉ
có thể vỗ nhẹ tay nàng.
"Chước Hoa tỷ tỷ..."
"Vân Thư." Khi La Bái Hạm muốn mở miệng lần nữa, Văn Du và Lục Vĩnh Điềm cùng nhau đi đến:
"Tiểu Khu."
"Sắc trời cũng không sớm, Vân Thư, chúng ta về nhà đi." Văn Du nhìn về phía
La Bái Hạm, duỗi tay cầm tay nàng rồi hai người chào từ biệt Dạ Dao
Quang và Lục Vĩnh Điềm.
"Cậu không đi tìm Nghiên nhi hả?" Đến
khi hai vợ chồng Văn Du đi rồi, Dạ Dao Quang ngồi dưới hành lang liếc
mắt nhìn Lục Vĩnh Điềm.
Vậy mà Lục Vĩnh Điềm lại không tránh ánh mắt của Dạ Dao Quang, cũng buồn bực ngồi xuống hành lang cách Dạ Dao Quang một khoảng.
Dạ Dao Quang lập tức tò mò, nếu là bệ hạ ban hôn, vì sao Lục gia đến bây
giờ cũng chưa từng đến Trác gia cầu hôn, cô ngồi thẳng người: “Cậu và
Nghiên nhi sao vậy?”
"Ta cũng không biết..." Ánh mắt Lục Vĩnh Điềm mờ mịt:
“Không biết nên đối mặt với nàng ấy thế nào.”
Dạ Dao Quang nhíu mày, thật vất vả mới tu thành chính quả, sao bây giờ lại buồn bực. Cô há miệng ra định nói bỗng dừng lại, vì cô cảm giác được có người tới gần, thả thần thức ra mới biết được đó là Trác Mẫn Nghiên. Cô quay đầu nhìn Lục Vĩnh Điềm bên cạnh, lời muốn hỏi ra đến miệng lại
nuốt xuống.
Nhưng Dạ Dao Quang không hỏi, Lục Vĩnh Điềm lại như bực bội đã lâu, hắn cần nói hết:
“Trên người ta và Nghiên nhi gánh hai mạng người, từ Khổng thị đến... Minh
Quang... Nếu không phải vì ta, Khổng thị sẽ không chịu được nhục mà tự
sát, nếu không vì ta mà bôn ba, Minh Quang cũng sẽ không mất mạng. Nếu
ta không quen biết nàng ấy, có phải lúc này ta và nàng ấy đã mỗi người
một ngả kết hôn, trải qua những ngày bình thường không liên quan gì đến
nhau. Nàng ấy không khóc, ta không mệt, chúng ta cũng sẽ không hai chết
hai mạng người, một người trong đó còn là bạn chí cốt của ta.”