Cho dù đối với Hư Cốc, nếu không phải Hư Cốc sắp phi thăng, Dạ Dao Quang cũng sẽ không dễ dàng nhận lời. Cậu trước đây lo lắng xúi giục Dạ Dao
Quang bằng lòng, không phải chỉ vì muốn cho Dạ Dao Quang một sự bảo vệ,
mà là để cô học được cách tiếp nhận sự quan tâm nhiều người hơn. Đây
cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất mà cậu không nói ra khi đưa cô đến học viện học.
"Ngươi không mệt sao?" Nghe xong tiếng lòng của Ôn Đình Trạm, Ma quân phục sát đất.
Theo đuổi một nữ nhân mất nhiều tâm tư như vậy, hắn sống hai ngàn năm, e
hèm, mặc dù có hơn một ngàn tám trăm năm bị nhốt, nhưng vẫn là lần đầu
nhìn thấy.
"Tại sao lại mệt?" Ôn Đình Trạm rất khó hiểu, vì sao rất nhiều người đều hỏi cậu có mệt không.
"Ngươi chẳng phải là cá, sao biết được niềm vui của cá. Từ chín tuổi ta đã
bắt đầu cân nhắc làm thế thế nào trói nàng bên người, càng về sau ta
càng hiểu nàng hơn, càng không muốn buông tay. Sao ta lại không biết nếu tầng giấy này không bị chọc thủng, sau này ta chỉ sợ phải ghen không
ít, đối phó với không ít nam nhân thầm thích nàng. Nhưng so với đi vạch
trần vết thương của nàng, ta tình nguyện tốn nhiều tâm tư. Ta, tóm lại
là không nỡ để nàng đau."
"Ây da, tại sao bổn quân không phải là một cô gái chứ?" Ma quân đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.
Thông minh như Ôn Đình Trạm cũng không nghĩ đến trong chốc lát vì sao Ma quân đột nhiên xúc động như vậy.
Theo Ma quân kéo Dương châu đến: "Hoặc nếu ngươi có hứng thú với nam nhân, bổn quân sẽ tự tiến chẩm tịch (*)."
Mặt mũi Ôn Đình Trạm lập tức tối sầm, lửa giận trong người lại lên cao.
"Ây da, chúng ta có thể từ từ nói mà, đừng hở một tí là đánh bổn quân, tuy bổn quân không để ý việc làm thụ..."
Không đợi Ma quân nói xong, Ôn Đình Trạm liền dùng khí thuần dương rót vào
trong thần hồn của Ma quân, khiến hắn bị nướng lên một lần không chịu
nổi mới ổn định xuống. Nhưng đôi lông mày của cậu vẫn hơi nhíu lại, cậu
lo lắng cô.
Đúng như những gì Ôn Đình Trạm lo lắng, Dạ Dao Quang
vì một câu nói kia của Ma quân, ký ức một mực trốn tránh cuồn cuộn chảy
ra như bật công tắc nước vậy, cô có chút thẫn thờ đi về phía trước...
Kiếp trước, có ba nam nhân đã từng để lại cuộc đời cô những nét vẽ sâu đậm,
một người là cô động lòng, một người động lòng với cô, một người che chở của cô từ nhỏ.
Người thứ nhất từ bỏ cô, người thứ hai phản bội cô, người thứ ba vì cô mà chết.Người thứ nhất không nhắc cũng được, người thứ hai là một thiếu niên thiên
phú trác tuyệt, khi cô vừa mới bị bạn trai cũ vứt bỏ, hắn giống như ánh
mặt trời xuất hiện trong thế giới của cô nhưng cuối cùng không rọi sáng
lòng cô. Hắn không tiếc chia sẻ cho cô tất cả kinh nghiệm và thuật pháp, có rất nhiều đều là thuật độc môn. Mỗi lần cô hỏi hắn vì sao hào phóng
như vậy, hắn luôn là trả lời, đối với nữ nhân yêu mến cần gì phải tiếc?
Vừa mới trải qua cuộc tình chết yểu, Dạ Dao Quang vẫn chỉ cười cho qua,
bắt đầu cự tuyệt sự tiếp xúc của hắn. Nhưng hắn luôn đứng ra trong tình
huống cấp bách của cô, cứu cô khỏi nguy nan, thậm chí thẳng thắn thừa
nhận hắn theo dõi nhất cử nhất động của cô, lời ngầm chính là hắn đang
giám sát cô.
Muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh được, lại không thể giết hắn, Dạ Dao Quang chỉ có thể mặc kệ, để hắn lúc nào cũng vây quanh cô, không thể cự tuyệt ân huệ, cô liền trả hắn gấp bội. Nhưng chính nam nhân đã từng vì cô mà ngay cả mạng cũng không cần này lại ra
tay hạ thủ với cô trong lúc cô không đề phòng nhất, làm thuật ăn cắp trí nhớ của cô, đánh cắp chí bảo truyền gia của Dạ gia.
Khi cô còn
không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, đường ca - người duy nhất từ nhỏ có
tình cảm tốt với cô, còn thân hơn anh ruột của cô đã quỳ ở chấp pháp
đường thừa nhận cậu bị kẻ khác ép buộc giúp hắn đánh cắp gia bảo, khi cô đuổi tới chấp pháp đường, thứ cô nhìn thấy là một vũng máu thịt chảy
đầm đìa.
Hình phạt rút xương, rút từng đầu khớp xương của một
người đang sống sờ sờ ra, nhưng đường ca lại không chết. Cậu muốn nói
chuyện với cô nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, cậu muốn như
lúc còn bé, khi tất cả mọi người đều vây quanh chị em của cô, nhẹ nhàng
xòe bàn tay ra xoa trán cô, ấm áp cười với cô cũng không thể làm được.
Cô nhìn ánh mắt cầu khẩn của đường ca, cuối cùng cô kìm nén lại hạ quyết tâm kết thúc mạng sống của cậu.
Sau đó, cô trở thành tội nhân
giết người thân, gia tộc không tha cho cô. Vì trốn tránh khiển trách,
cha mẹ ruột của cô là người đầu tiên đứng ra nói thẳng muốn trục xuất
cô. Dạ gia, cô đã chẳng đáng là gì nên sau khi cô giành lại thân thể của đường ca, nhường ba món pháp bảo, cô đã mời ba người tương trợ giúp cô
tự tay giết người kia. Sau khi báo thù xong, cô không ngừng tự đày đoạ
mình, không dám ở lại một nơi quá lâu, chỉ sợ chung sống với người lân
cận lâu sẽ xảy ra xích mích. Cô bắt đầu tự khép kín bản thân, bắt đầu
thích đứng ở nơi không người rừng sâu núi thẳm, bắt đầu thích ngủ trên
cây, cô độc cho cô cảm giác an toàn.
Mãi cho đến khi tới nơi đây, gặp được Ôn Đình Trạm. Ban đầu cô chỉ định tạm chấp nhận trước nhưng
càng về sau sống cùng Ôn Đình Trạm, cô càng cảm nhận được sự ấm áp giống như đường ca. Ôn Đình Trạm vì cô mà hy sinh mọi điều, cô biết cho dù cô sợ lịch sử tái diễn, cô cũng không thể tách Ôn Đình Trạm ra. Nhưng điểm bất đồng duy nhất trên đời này chính là, Ôn Đình Trạm là một người
phàm, là người phàm duy nhất cần cô - một người không rõ lai lịch. Nếu
đổi lại là một người khác, cho dù là Mạch Khâm... cô đều không thể để
trái tim mình sống lại một lần nữa.
Cho nên cô sợ có người thích
cô, nhất là nam nhân, cô sợ chính mình sẽ bắt đầu nhớ lại chuyện mê muội của quá khứ, sợ bản thân vì nỗi sợ hãi trong lòng mà ra tay giết những
người vô tội. Cô hận nhất chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây
thừng, do đó thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cô không muốn trở thành người như vậy, vì vậy cô lựa chọn trốn tránh.
Có thể đúng như lời Ma
quân nói, đó là chuyện của bản thân cô, cô dựa vào điều gì mà ném cho
người khác? Ném một lần, chẳng lẽ còn có thể ném lần thứ hai, đến một ma vật cũng khinh thương cô như vậy, cô đã suy bại đến mức này rồi sao? Cô nghĩ tới Ôn Đình Trạm, nếu đổi lại là Ôn Đình Trạm, cậu tất nhiên sẽ
giải quyết hết mọi thứ trước khi bị cô - người con gái cậu để ý biết,
lòng tin này là Ôn Đình Trạm dùng mười năm qua giúp cô xây dựng lên,
nhưng cô thì sao?
Đứng ở dưới mái hiên, Dạ Dao Quang yên lặng
ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên bầu trời bị mây mù che phủ, ánh trăng
mờ tản ra vầng ánh sáng, chân của cô mấy lần duỗi ra phía trước, mấy lần rút về. Lặp lại nhiều lần như vậy, cô rốt cuộc hạ quyết tâm, sắc mặt
bình thản đi về phía viện.
Nếu cô không vượt qua thì thật quá bất công đối với Trạm ca rồi. Nếu mở rộng trái tim với cậu, như vậy giữa
bọn họ cũng không thể vĩnh viễn để một mình cậu trả giá.
Khi Dạ
Dao Quang đi tới trước viện, gặp mỹ hồ ly mặc chiếc áo dài màu đỏ đã bị
hai vị trưởng lão của Cửu Mạch tông khống chế, còn bị bịt miệng, thật vô cùng đáng thương. Dạ Dao Quang đứng trước cửa, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới. Bởi vì thấy cô đi tới, đôi mắt mỹ hồ ly sáng ngời, cô ngồi
xổm trước mặt hắn, tự tay lấy thứ trong miệng hắn ra.
***
(*) Tự tiến chẩm tịch: “Chẩm tịch” là “gối và chiếu”, chỉ giường chiếu để
nằm ngủ. “Tự tiến chẩm tịch” là muốn nói một người sẵn lòng làm vợ (tì
thiếp) của ai đó, thường là lời nói khiêm nhường của phái nữ, gần giống
như lấy thân báo đáp.