"Hai tháng nữa Doãn Hòa còn phải tham gia thi Hội, năm năm cậu ấy sẽ bỏ
qua hai lần thi Hội." Tuyên Lân vốn cho rằng không bao lâu nữa, Ôn Đình
Trạm sẽ leo lên vũ đài của cậu, không ai có thể ngăn cản được ánh hào
quang nở rộ của cậu.
Mạch Khâm im lặng không nói.
Tuyên Lân cũng im lặng hồi lâu.
Mãi đến khi Trường Diên chân nhân đi tới, hai người mới vây quanh.
"Sư muội không sao, nhưng muội ấy hao tổn rất nặng, sức mạnh của hoa Sinh
Mệnh cần nhờ chính muội ấy luyện hóa. Đợi cho muội ấy dung hòa toàn bộ
sức mạnh của hoa Sinh Mệnh, tự nhiên sẽ tỉnh lại." Không đợi hai người
họ hỏi, Trường Diên nói trước một bước:
"Để cho Khai Dương ở lại trong phòng với mẹ của nó, chúng ta đi bàn bạc chút chuyện trước đi."
Chuyện này quá hao tổn tâm trí rồi, Dạ Dao Quang lâu thì một tháng, nhanh thì
nửa tháng tự nhiên sẽ tỉnh lại, đến lúc đó muốn giải thích nguyên nhân
Ôn Đình Trạm đi như thế nào? Bọn họ đương nhiên không thể nói ra sự
thật, bằng không Dạ Dao Quang chắc chắn sẽ chọn làm trái lời hứa để chịu trời phạt. Mặc dù Dạ Dao Quang được cứu, nhưng muốn khôi phục lại thời
kỳ đỉnh cao đương nhiên phải mất hai ba năm. Thân thể tổn hại chưa bao
giờ là chuyện nhỏ, người tu luyện càng rõ hơn so với người phàm. Nếu Dạ
Dao Quang chịu trời phạt, vậy thì chẳng phải phí công cứu cô một mạng
rồi sao? Ôn Đình Trạm chịu khổ nhiều như vậy chẳng phải cũng phí công
sao?
Nhưng nếu không nói thật, bọn họ làm sao giải thích nguyên
nhân Ôn Đình Trạm đi đây, làm sao ngăn cản được Dạ Dao Quang đi tìm cậu? Mấy người Mạch Khâm đang vì nghĩ cách làm thế nào để giấu Dạ Dao Quang
mà hao tổn tinh thần, Dạ Dao Quang lại chỉ hấp thu một chút xíu sức mạnh của hoa Sinh Mệnh.
Mà Ôn Đình Trạm bị giam trong Âm Dương cốc
còn đang chịu đựng sự giày vò khó mà tưởng tượng được. Vốn dĩ cậu tưởng
rằng mình sẽ bị hơ như vậy đến khô, thật không dễ dàng gì trông thấy mặt trời lặn, thân thể lại lập tức cứng đờ. Tốc độ rét lạnh kia hoàn toàn
chưa vượt quá giới hạn, trong cơ thể cậu còn có một luồng khí nóng khô
vẫn chưa tán ra nhưng trên da thịt của cậu đã lạnh đến thấu xương. Mọi
vật bốn phía đều không có gì thay đổi, miệng vết thương bị nướng của cậu trong nháy mắt lạnh toát. Mặc dù không đóng băng nhưng lại lạnh hơn cả
băng, lạnh đến thấu xương.
Từ cực lạnh đến cực nóng, lại từ cực
nóng đến cực lạnh, bản thân Ôn Đình Trạm vô cùng kinh ngạc cậu lại không chết dưới sự giày vò nhiều lần như vậy. Mỗi ngày Phiêu Mạc Tiên tông
đưa thức ăn tới cậu cũng cố hết sức để ăn, giữ thể lực tốt nhất chống
lại sự giày vò của nhiệt độ nóng lạnh mỗi ngày.
Năm mới này Dạ
Dao Quang đang hôn mê, còn Ôn Đình Trạm đang trải qua nỗi nhớ Dạ Dao
Quang vô cùng. Từ sau khi gặp Dạ Dao Quang đến nay, đây là lần đầu tiên
bọn họ không cùng nhau đón năm mới, không có pháo hoa, chỉ có lửa băng
vô tận thay thế, hành hạ thần trí của cậu. Trong lòng Ôn Đình Trạm hơi
buồn, cậu đã đồng ý mỗi một năm năm hết tết đến sẽ cùng cô đón giao
thừa, đây là lần đầu tiên cậu thất tín với cô.
Ngày tết nguyên
tiêu này, hoa Sinh Mệnh lơ lửng trên thân thể Dạ Dao Quang cuối cùng
cũng bị cô hút hết. Sau khi lượng tinh quang ít ỏi cuối cùng đi vào cơ
thể cô, Dạ Dao Quang bỗng nhiên mở mắt. Nhưng khác với quá khứ trước khi cô hôn mê tỉnh lại, người cô nhìn thấy lại không phải là chàng thiếu
niên ngốc nghếch luôn ở bên của cô, mà là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
nõn.
"Mẹ, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." Dạ Khai Dương nhìn thấy Dạ Dao Quang tỉnh lại, “òa” lên một tiếng rồi khóc, nhào vào lòng
Dạ Dao Quang.
Mặc dù nó có lai lịch khác thường nhưng nó đã mất
đi hồi ức kiếp trước vẫn là một đứa bé. Mẹ ngủ say không tỉnh, cha không thấy tăm hơi, trong lòng nó sợ hãi vô cùng nhưng không ai có thể giúp
đỡ được. Chỉ có bản thân nó biết, nhưng nó lại không thể khóc cũng không thể làm ầm ĩ, nó không thể làm mất mặt cha mẹ được. Trong thời gian một tháng gần đây, người từng vô lo vô nghĩ như nó đã trải qua một quãng
thời gian bị giày vò đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến giờ.
Thân thể một tháng không cử động có chút cứng ngắc, động tác của Dạ Dao Quang có chút chậm chạp. Mục đích của cô là linh hoạt vận khí thân thể, lại phát hiện khí ngũ hành ở đan điền của cô hết sức mỏng manh, gần như có thể
dùng cụm từ rỗng tuếch để hình dung, vận khí một chút liền có cảm giác
đau như bị ép khô.
Cuối cùng cô chỉ có thể từ từ di chuyển hai
cánh tay ôm Dạ Khai Dương đang khóc vô cùng thương tâm vùi vào trong
lòng cô: "Đừng khóc nữa..."
Mới nói xong ba chữ, cô cảm thấy cổ
họng mình dường như bị khàn khô vậy. Dạ Khai Dương nghe thấy giọng của
mẹ, vội vã thoát ra khỏi lòng mẹ, bước chân ngắn nhỏ duỗi ra chạy qua
một bên cầm theo ấm trà qua, động tác thận trọng rót một chén nước cho
Dạ Dao Quang uống. Sau đó thấy mẹ dường như còn chưa uống đủ, nó lại rót thêm một chén, mãi đến khi Dạ Dao Quang khẽ gật đầu, nó mới thu tay
lại.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Dao Quang mong đợi trong
lòng, thậm chí biểu cảm cũng đã bày ra xong nhưng đi tới lại là Mạch
Khâm và Tuyên Lân, đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia u ám.
Mạch Khâm nhìn thấy Dạ Dao Quang đã tỉnh lại, bước nhanh đến phía trước đỡ
cô dậy, ngồi phía sau cô để thay cô vận khí khai thông kinh mạch hoạt
động gân cốt. Vì trong quá trình tiêu hóa hoa Sinh Mệnh, cô không thể
chịu nổi dù là một chút sức mạnh không ổn định khác nên Dạ Dao Quang gần một tháng qua bị các sinh vật khác đoạn tuyệt, cũng không có ai dám
đụng vào cô. Đầu khớp xương cứng đờ mặc dù không đến mức như phàm nhân,
nhưng tuyệt đối không phải đơn giản là có thể di chuyển được.
Sau khi Mạch Khâm điều trị một lượt xong, Dạ Dao Quang cuối cùng cũng có
thể động đậy cổ, sau đó chống xuống dưới giường tới lui mấy bước. Tuyên
Lân vội vã thông báo cho Trường Diên chân nhân, duyên sinh quan lập tức
chuẩn bị thức ăn, lại chuẩn bị nước nóng để tắm, cùng với quần áo mới.
Đến khi Dạ Dao Quang ăn uống no đủ, tắm rửa sạch sẽ, thân thể nhẹ nhàng
khoan khoái đi tới nhìn thấy chỉ có Trường Diên, Trường Kiến, còn có
Mạch Khâm, Tuyên Lân, Càn Dương, Liên Sơn và Bách Lý Khởi Mộng. Kim Tử
đã sớm dán vào bên chân của cô, ôm bắp đùi của cô không buông tay, rất
sợ buông tay ra thì cô sẽ biến mất.
"Sư huynh, Trạm ca đâu?" Từ
khi cô tỉnh lại đến bây giờ, một loạt sự việc ít nhất cũng phải hai canh giờ rồi, chàng thiếu niên trước kia không rời khỏi cô nửa bước, nhưng
từ đầu đến cuối lại không thấy tăm hơi.
Mấy người đã sớm bàn bạc
ra đối sách, đặc biệt là năm ngày trước truyền đến tin Vân Phi Ly tu
luyện xảy ra bất trắc, suýt nữa kinh mạch bị hao tổn, bây giờ mấy vị
trưởng lão của Phiêu Mạc Tiên tông đang cứu Vân Phi Ly. Mặc kệ đây có
phải Vân Viên hoặc Vân phu nhân giở trò hay không, chỉ sợ Vân Phi Ly
trong một hai năm cũng đừng hòng xuất quan. Bọn họ đã định ra biện pháp
đối đáp rồi, trong gần nửa canh giờ Dạ Dao Quang tắm rửa, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Vì vậy sắc mặt Mạch Khâm thản nhiên nói: "Dao Quang, muội ngồi xuống trước đi."
Đến khi Dạ Dao Quang ngồi xuống ghế băng trong sân, Mạch Khâm mới nói toàn
bộ chuyện xảy ra vào ngày cô tiêu tán lực sinh mệnh, thần hồn chưa rời
khỏi thân thể, nói đến Bách Lý Khởi Mộng loại bỏ linh căn giúp cô nối
liền kinh mạch, nói đến cô cần một vật như linh vật chứa đựng sinh lực
bền bỉ, ở đây không nhắc tới Phiêu Mạc Tiên tông.
Mà nói rằng
Nguyên Ân đại sư đưa một vị từ phương ngoại đến, trong tay người này vừa hay có, nhưng ông ta coi trọng Ôn Đình Trạm, muốn Ôn Đình Trạm bằng
lòng theo ông ta đi giao du năm năm mới đồng ý giao hoa Sinh Mệnh cho.
Bọn họ nhiều lần cam đoan người này đối với Ôn Đình Trạm không có ác ý
nhưng thân phận của người này, đi về hướng nào bọn họ cũng không biết.
Lí do thoái thác này là được Nguyên Ân đại sư cho phép bọn họ mới dám
nói như thế, còn về chân tướng cũng chỉ có thể đợi sau khi Ôn Đình Trạm
trở về bên Dạ Dao Quang, xem xem Ôn Đình Trạm có đồng ý nói cho Dạ Dao
Quang biết hay không.