Mọi người thấy lời nói của Bách Lý Khởi Mộng khẩn thiết, không giống
thật sự chỉ vì cứu bạn bè tạo việc nghĩa. Trong lòng bớt chấn động phần
nào nhưng vẫn nhìn Bách Lý Khởi Mộng với đôi mắt kính nể. Phải biết nếu
bỏ linh căn thì bất cứ sinh linh tu luyện nào cũng không ngăn được đau
đớn tận xương tủy.
"Một chút hy vọng sống..." Mạch Khâm lập tức
hiểu, Nguyên Ân đại sư nói một chút hy vọng sống ở đâu đó! Thì ra là
Bách Lý Khởi Mộng!
Lúc này hắn cảm thấy may mắn không gì sánh
được. Ôn Đình Trạm không đưa Dạ Dao Quang thoát khỏi đảo Bồng Lai, Bách
Lý Khởi Mộng tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi đảo Bồng Lai. Nếu họ
rời đảo Bồng Lai rồi gặp phải Hàm Ưu, xuất hiện tình thế như hôm nay thì phải đi đâu mà tìm một linh tu Thối Thể kỳ để cứu Dạ Dao Quang chứ?
Nếu nói đây là một may mắn, Thiên Cơ tất nhiên sẽ không khách khí.
Nhưng ông cảm động Bách Lý Khởi Mộng đã đứng ra, vả lại tình cảm giữa Bách Lý Khởi Mộng và Dạ Dao Quang cũng không ít, ông không tiếc tiêu hao tu vi
lấy pháp bảo của mình, tách nguyên thần và cơ thể của Bách Lý Khởi Mộng
ra. Vậy thì lúc tháo bỏ linh căn, Bách Lý Khởi Mộng sẽ không cảm thấy
đau đớn. Đến khi ông lấy linh căn ra xong lại triệu hồi nguyên thần của
Bách Lý Khởi Mộng về, sự đau đớn mà Bách Lý Khởi Mộng phải chịu đựng
cũng không nhiều.
Đối với lần này, Bách Lý Khởi Mộng rất cảm kích trong lòng. Nàng thật sự cảm kích ông trời đã để nàng gặp Dạ Dao Quang, đây là phúc trạch của nàng. Nếu không nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng
loại bỏ linh căn như thế, cũng không tránh được hình phạt của trời. Ông
trời mặc kệ mục đính hi sinh, ông chỉ tính đến hành động của người đó là tốt hay xấu.
Đưa linh căn của Bách Lý Khởi Mộng vào cơ thể Dạ
Dao Quang, một nửa cơ thể trong suốt của cô cuối cùng cũng bắt đầu chân
thực nhưng lại lạnh lẽo như một thi thể.
"Chẳng lẽ hồn phách đã thoát ra rồi?" Mạch Địch sầm mặt.
Tay của Thiên Cơ nâng đỉnh đầu Dạ Dao Quang: "Hồn phách đều đủ cả."
"Dạ cô nương đã dùng bí pháp tế trời." Càn Đoái điên điên khùng khùng chạy
nhảy khắp nơi mấy năm nay, hiểu biết sâu rộng, ông thấy Ngũ Linh Đàm
khôi phục sức sống.
"Vì sinh linh ở đảo Bồng Lai, lấy tính mạng làm vật tế mới cứu sống được Ngũ Linh Đàm, thứ nàng ấy thiếu là lực sinh mệnh."
Hồn vía đều đầy đủ, kinh mạch được chữa trị nhưng chỉ thiếu mỗi lực sinh
mệnh. Lực sinh mệnh giống như thứ thúc giục hồn vía. Không có lực sinh
mệnh thì hồn vía không có cách nào hoạt động, người và thi thể cũng
giống như nhau.
"Muốn khôi phục lực sinh mệnh, chỉ sợ..." Chân mày Mạch Địch nhíu chặt.
"Hoa Sinh Mệnh, bảo vật trấn tông của Phiêu Mạc Tiên tông." Càn Đoái lập tức nói, sau đó nhìn Thiên Cơ chân quân:
"E rằng chỉ có chân quân mới có mặt mũi này."
Mạch Khâm và Ôn Đình Trạm bắt đầu lo lắng. Họ biết, sợ rằng đến Phiêu Mạc
Tiên tông lấy hoa Sinh Mệnh không dễ. Nhưng dù thế nào, có hi vọng đương nhiên phải thử sức một lần. Vì vậy Thiên Cơ chân quân mang cả Dạ Dao
Quang và Bách Lý Khởi Mộng về duyên sinh quan, cũng mang Ôn Đình Trạm
theo luôn.
Thiên Cơ chân quân đưa bọn họ đến duyên sinh quan rồi giao cho Trường Diên, sau đó định đến Phiêu Mạc Tiên tông.
"Chân quân, chúng ta cùng đi với người." Ôn Đình Trạm và Mạch Khâm nói.
Thiên Cơ chân quân chưa bao giờ hỏi vì sao, nhưng ông biết hai người này đều
quan tâm Dạ Dao Quang như ông. Vả lại tuổi của tông chủ Phiêu Mạc Tiên
tông còn quá nhỏ, đúng lúc cùng lứa với họ nên ông cũng đưa họ đi theo.
Nhưng sự thật không giống với suy nghĩ của Ôn Đình Trạm. Sau khi Vân Phi Ly
đính hôn đã bị mẫu thân lừa đi bế quan. Bây giờ Phiêu Miễu Tiên tông do
Vân Viên tạm thời thay mặt xử lý, các vị trưởng lão giúp đỡ. Thiên Cơ
chân quân đến tất nhiên sẽ bày trận nghênh đón.
"Bổn quân tới đây chỉ vì hoa Sinh Mệnh của Phiêu Mạc Tiên tông." Thiên Cơ chân quân nói thẳng:
"Mọi người có yêu cầu gì, chỉ cần nói thẳng."
Lời này có áp lực, cũng có cường thế. Nhưng thấy tình cảnh quen thuộc như
vậy, chân mày của các vị trưởng lão xung quang cũng không dám nhíu. Họ
biết Hàm Ưu và Đổng Uyên chân quân đều đã ngã xuống. Hiện nay, toàn bộ
giới tu tiên này chỉ có Thiên Cơ chân quân là người có tu vi ở Độ Kiếp
kỳ. Chỉ sợ không ai trong giới tu tiên dám phản bác lời của ông.
"Chân quân có chỗ không biết, chí bảo của tông môn chỉ có tông chủ mới có thể cho phép, lúc này tông chủ đang bế quan. Dù Vân Viên thay mặt xử lí
Phiêu Mạc Tiên tông nhưng lại không thể vượt quyền." Vân Viên khách khí
nói.
Đây cũng là thật, bất kỳ tông môn nào, chỉ có tông chủ mới
có thể sử dụng chí bảo của tông môn. Không được tông chủ lên tiếng, nếu
người nào tự ý sử dụng đều sẽ bị coi như phản đồ mà xét xử.
Thiên Cơ chân quân nhướng mày, tim của mấy người Vân Dậu đều đập thình thịch, rất sợ chọc giận vị thần này. Nhưng quy củ chính là quy củ. Nhất là quy củ liên quan đến mặt mũi của tông chủ, vì bất kì tình huống gì cũng
không thể phá hủy. Mặc dù cha mẹ của tông chủ phu nhân muốn lấy bảo vật
cứu người cũng không thể được.
"Hôm nay bổn quân nhất định muốn hoa Sinh Mệnh." Thiên Cơ chân quân lạnh giọng thông báo.
Tim của mấy người Vân Viên và Vân Dậu đã nhảy đến cổ họng. Lúc này không
đợi Vân Viên mở miệng, Vân phu nhân từ ngoài đi vào: "Thiên Cơ chân
quân, người tu hành số một vì tình riêng phá hỏng môn quy của tông môn
ta. Tuy Phiêu Mạc Tiên tông ta ở thế yếu nhưng tiên môn có khí khái số
một còn ở đây, nếu chân quân cướp đoạt, để duy trì tôn nghiêm của tông
môn, ta thà hủy hoa Sinh Mệnh khiêu khích uy nghiêm của chân quân. Thứ
cho tội không đưa, ta lấy cái chết để tạ tội."
Lời nói của Vân
phu nhân mạnh mẽ vang dội. Ai cũng không nghi ngờ bà đang nói dối, mà
nói xong sẽ làm được! Dù tu vi của Thiên Cơ cao thâm tới đâu nhưng ông
vì có được hoa Sinh Mệnh mà phá hỏng quy củ của tông môn trước, sau đó
lại bức chết Vân phu nhân, e rằng toàn bộ người trong giới tu tiên đều
sẽ cảm thấy bất an. Lo sợ sau này Thiên Cơ xem trọng đồ của họ, họ sẽ
trở thành Phiêu Mạc Tiên tông thứ hai, Thiên Cơ sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Ôn Đình Trạm lần đầu thấy Vân phu nhân
trong truyền thuyết, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu như không hề bận tâm,
chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Vân phu nhân.
"Ngươi cho rằng bổn quân sợ sao?" Sắc mặt Thiên Cơ lạnh lẽo, ông ghét nhất là có người uy hiếp ông.
Lúc này ông phất tay áo bào rộng lớn một cái, một luồng kình khí đã đánh
Vân phu nhân bật ra ngoài. Dù các vị trưởng lão đã nhanh chóng ra tay
cứu giúp nhưng sức mạnh của Độ Kiếp kỳ, sao họ có thể ngăn cản. Vân phu
nhân va vào trụ bạch ngọc, rơi xuống sàn nhà, há miệng phun ra một ngụm
máu.
"Chân quân bớt giận." Vân Viên thấy vậy lập tức quỳ trước mặt Thiên Cơ chân quân:
"Bẩm chân quân tha thứ cho, quả thật bọn ta không có quyền di chuyển hoa
Sinh Mệnh. Còn hai tháng nữa là ngày đại hôn của tông chủ, một tháng nữa tông chủ chắc chắn có thể xuất quan. Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ
dùng hai tay dâng hoa Sinh Mệnh lên."
Sao Dạ Dao Quang chờ nổi một tháng?
Thiên Cơ chân quân không nói gì nhưng đôi mắt hẹp dài của ông hơi nheo lại,
hơi thở cuồng bạo lượn quanh toàn thân. Toàn bộ đại điện của Phiêu Mạc
Tiên tông cũng bắt đầu rung động. Không ai nghi ngờ gì nữa, nếu bọn họ
không giao hoa Sinh Mệnh, Thiên Cơ chân quân sẽ đốt trụi Phiêu Mạc Tiên
tông không chút do dự.
Thiên Cơ chân quân động chân mày nhưng
thật ra lại kích thích các vị trưởng lão Phiêu Mạc Tiên tông. Biết rõ là châu chấu đá xe nhưng họ thà chết đừng còn hơn sống quỳ. Nếu tông chủ
của họ không ngã xuống trước, bọn họ sẽ không để xảy ra chuyện đó. Tuy
bị Thiên Cơ chân quân ép buộc cũng không tính là mất mặt, nhưng lúc này
họ thỏa hiệp, về sau có người muốn đoạt đồ cũng áp chế họ bằng cách như
thế, Phiêu Mạc Tiên tông bọn họ chẳng phải sẽ bị đánh giá thấp như cát
bụi sao?