Dạ Dao Quang liếc mắt, tên này không lúc nào không buồn nôn, hết lần này tới lần khác cứ nói những lời buồn nôn ấy ra một cách hùng hồn như là
lẽ đương nhiên vậy. Khiến người ta không khỏi cảm thấy, đúng vậy, không
sai chính là như vậy. Nói về tài ăn nói, Dạ Dao Quang tự biết mình không bằng Ôn Đình Trạm nên đành vào phòng.
Ôn Đình Trạm nhìn cô khép cửa lại rồi mới ấm áp cười, xoay người trở về phòng của mình.
Ngày đại hôn thứ hai của Văn Du khá là bận rộn, phải cảm ơn khách quý từ xa
đến, đón khách đến tiễn khách đi nên bọn Ôn Đình Trạm cũng không định
rời đi mà thừa dịp sau khi đại hôn của Văn Du kết thúc, bọn họ tận dụng
cơ hội dạo chơi Tương Dương. Ngày thứ ba, lôi luôn cả Tiêu Sĩ Duệ đi.
Tiêu Sĩ Duệ dù sao cũng đã là thân vương tham chính, lần này có thể rời kinh lâu như vậy, bệ hạ đã ân sủng lắm rồi, cũng không thể không biết chừng
mực. Sau ngày tân hôn thứ ba của Văn Du và La Bái Hạm, đám người Ôn Đình Trạm mới định rời đi. Tần Đôn phải về nhà, Tuyên Lân và Lục Vĩnh Điềm
theo phu thê Ôn Đình Trạm ngồi thuyền đi Bồng Lai. Trên đường có đi qua
Bột Hải, trên đường đi không gặp bất kỳ sóng gió nào, thuyền rất vững
vàng, cũng không gặp phải hải tặc, cùng lắm chỉ đụng phải đá ngầm nhưng
đều được người cầm lái có kinh nghệm tách ra.
Bọn họ đi thẳng đến núi Tam Tiên trong truyền thuyết. Núi Tam Tiên bắt nguồn từ thời Chiến
Quốc. Sử ký - Hiếu Vũ bản kỷ có ghi: “Lúc xây Chương Cung, có xây hồ
Thái Dịch, trong đó có Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, Ấm Lương,
thần núi Tượng Hải thuộc loài cá nóc.”
Vừa tiến vào Bồng Lai tiên cảnh, Dạ Dao Quang liền cảm nhận được linh ngũ hành ở trước mặt. Linh
ngũ hành này không giống với núi Côn Lôn, linh ngũ hành ở núi Côn Lôn
rất nặng khiến người khác có cảm giác được giấu ở một nơi rất sâu, mà
linh ngũ hành ở Bồng Lai tiên đảo dường như phát ra giống nhau, khí thế
mỏng nhẹ.
Đứng ở đầu thuyền, Dạ Dao Quang nhìn thấy Bồng Lai
tiên đảo mờ ảo trong sương, cô cảm thấy có một lớp khí mỏng đang chảy
trong người. Cô liền ngồi xếp bằng khiến Tuyên Lân và Ôn Đình Trạm đang
ngồi nói chuyện bên cạnh kinh hãi. Lúc Tuyên Lân định nói gì đó, Ôn Đình Trạm nhanh chóng duỗi tay nắm chặt bả vai của Tuyên Lân, nhìn hắn lắc
đầu ra hiệu.
Rất nhanh, Kim Tử giống như một vệt kim quang thông thường bắn tới, xếp bằng bên cạnh Dạ Dao Quang.
Từng đợt khí ngũ hành từ bốn phương tám hướng vọt tới, Dạ Dao Quang nhanh
chóng luyện hóa nạp vào bên trong cơ thể. Bước vào Nguyên Anh kỳ đã được khoảng ba năm, Dạ Dao Quang sớm đã là Nguyên Anh đỉnh phong rồi nhưng
vẫn chưa có cơ hội bước qua tấm bình phong này, thật không ngờ vừa vào
Bồng Lai đã được linh ngũ hành mạnh mẽ này giúp phá bức bình phong.
Thế mới nói, vì sao người tu luyện cần trải nghiệm, cần đi đó đi đây. Thứ
nhất là giúp bọn họ làm việc thiện tích đức, thứ hai là để cho bọn họ dễ dàng cảm ngộ rồi tỉnh ngộ, thứ ba chính là có lợi cho việc tu luyện tâm cảnh, rất nhiều chuyện phải đích thân trải nghiệm, thấy tận mắt, tâm
cảnh mới có thể mở mang như tầm mắt.
Từng đợt khí ngũ hành ngưng
tụ tại đan điền sau đó nổ tung, theo tứ chi bách hài cọ rửa một lần rồi
chảy thẳng về tim. Dạ Dao Quang hoàn toàn có thể nhìn thấy bên trong, cô nhìn thấy trái tim của mình như bông hoa sen được bao quanh bởi khí ngũ hành năm màu nở ra, chậm rãi giãn từng cánh hoa, chợt biến đổi trạng
thái. Dưới sự bồi dưỡng của từng vòng nước gợn sóng của khí ngũ hành, nó biến thành hình dáng của một đứa con nít, hư ảnh của đứa trẻ sơ sinh
này dần dần ngưng tụ thành thực chất dưới sự bao bọc của khí ngũ hành.
Nhưng Dạ Dao Quang không hề biết trong quá trình lên cấp, không biết có phải
do chiếc thuyền đã đi vào Bồng Lai tiên đảo hay không mà hình bóng của
cô bắt đầu bị sương trắng mờ ảo bao phủ, càng lúc càng mờ nhạt không rõ
đến nỗi Lục Vĩnh Điềm đang ở ngay phía sau cũng mắt tròn mắt dẹt.
Lúc Ôn Đình Trạm vô cùng nhẫn nại cũng sắp không chịu được, Dạ Dao Quang
cũng đã mở mắt, đôi mắt hoa đào kiều diễm của cô như hút vào một lớp
sương, trở nên mênh mông không thấy rõ sâu cạn. Trong nháy mắt, màn
sương mù vây quanh bốn phía của chiếc thuyền đều tản ra, Bồng Lai tiên
đảo đang ở trước mắt, chiếc thuyền cũng bắt đầu chậm rãi cập bến.
Dạ Dao Quang nhanh chóng phóng ra một luồng thần thức, thần thức của cô
bay lên Bồng Lai tiên đảo trước cô, cố gắng đến nơi xa nhất mà cô có thể bay đến. Vốn chỉ là mới lên cấp nên hiếu kì, thật không ngờ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng năm màu, đáng tiếc tu vi của cô có hạn, muốn
gần chút nữa nhưng bị cản lại.
“Đáng tiếc…” Thần thức trở về cơ thể, Dạ Dao Quang tiếc nuối.
Cô chỉ mới tiến vào Hóa Thần kỳ, thần thức có thể rời khỏi thân thể mà
không bị thân thể khống chế, đến khi vào Luyện Hư kỳ, thần trí của cô sẽ hóa thành một đứa con nít là thần thức trưởng thành. Đến khi vào Phân
Thần kỳ, nguyên thần lớn lên, nguyên thần có thể rõ hình dạng, nếu hiện
tại cô có tu vi Phân Thần kỳ, nhất định có thể nhìn rõ vừa rồi là vật
gì.
Vừa rồi cô một lòng muốn cảm nhận thần thức xuất thể, hoàn
toàn không chú ý thần thức đi như thế nào, bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là một con đường nhỏ mơ hồ. Cô đứng lên không thèm để ý tới Kim Tử đang
nóng lòng muốn được cô chăm sóc, phóng tầm mắt ra xa.
Thần thức
là hư, trừ phi tu vi cao hơn cô một bậc, nếu không cũng không dễ dàng
bắt được, nếu cô tự mình lại đi một lần, chỉ sợ không chỉ gặp phải trắc
trở nhỏ tí tẹo thế kia. E rằng còn gặp con yêu quái mạnh hơn. Long Hổ
sơn chỉ là vùng đất phong thuỷ mà có thể tạo ra con xà yêu lợi hại đến
vậy, còn Bồng Lai tiên sơn là núi thần, hơn phong thủy bảo địa nhiều.
Một nơi là nơi người phàm một lòng mơ đến, một nơi là nơi người tu luyện tha thiết ước ao, khác nhau một trời một vực. Yêu vật ở Bồng Lai tiên
sơn, e là kiếp trước, kiếp này Dạ Dao Quang đều chưa gặp qua.
“Sao vậy, Dao Dao?” Ôn Đình Trạm đi tới cạnh Dạ Dao Quang, nắm lấy tay cô.
Cậu cảm nhận được luồng khí không thuộc về trần thế trên người cô nặng
hơn, thậm chí có chút không muốn đi Bồng Lai tiên sơn, có cảm giác Dạ
Dao Quang là ảo giác nơi đây.
“Bỏ lỡ một bảo vật.” Dạ Dao Quang nhún vai nói.
“Nếu là bỏ lỡ rồi thì cứ coi như chúng ta vô duyên với nó, cần gì phải cố chấp.” Ôn Đình Trạm an ủi.
“Nói có lý.” Tuy là có tiếc nhưng Dạ Dao Quang cũng không phải nghĩ không thông.
“A!” Kim Tử vội muốn chết, nhanh cho nó khí ngũ hành đi, một lát nữa tan
biến mất thì thật lãng phí. Đây chính là lực ngũ hành Nguyên Anh đến Hóa Thần kia mà.
“Chúng ta phải xuống thuyền.” Thuyền đã dừng lại, Dạ Dao Quang cười híp mắt nói với Kim Tử.
Sau đó, Kim Tử không quan tâm cúi đầu, bộ dạng đời này không có gì đáng lưu luyến. Đoàn người xuống thuyền, thuyền này là do bọn họ nhờ Trọng
Nghiêu Phàm đặc biệt sắp xếp cho họ, không có người khác.
Bồng Lai tiên đảo cũng có người phàm ở lại, cư dân dưới chân núi cũng không ít.
“Ta nhớ có phải Bách Lý cô nương sống ở đảo Bồng Lai?” Vừa chạm đất, Lục Vĩnh Điềm liền hỏi.
“Đúng vậy, đây là nơi sinh ra của Khởi Mộng.” Dạ Dao Quang nhắm mắt thở sâu
một hơi, nơi có thể tạo ra linh tu quả nhiên đầy đủ tiên khí.