Sử bộ do Trung thư lệnh chưa về hưu cầm đầu, đằng sau Hộ bộ là Chử đế
sư, cho nên phải chọn bóp trái hồng mềm, dùng đến Binh bộ Thượng thư
trong ba Thượng thư. Nếu giống với suy đoán, người động tay động chân
đằng sau quá nhiều rồi, thậm chí Trung thư lệnh và Chử đế sư đều vào
diện tình nghi.
"Đệ thấy việc này như thế nào?" Tuyên Lân chuyển động chén trà trong tay, giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm uống một ngụm nước, lắc lắc chén nước: "Sự việc xảy ra như
thế nào thì liên quan gì đến ta và huynh chứ? Có vị trí thì mới mưu cầu
chính trị, ta đây không có vị trí nào cả. Nhiếp trung thư lệnh về hưu
cũng được, không về hưu cũng chả sao, không can hệ gì với ta. Còn về
việc sau khi Trung thư lệnh về hưu do ai lên giữ chức thì lại càng không liên quan đến ta, tại sao ta phải hao tổn tinh thần cho việc này."
Tuyên Lân hơi ngẩn ra, hắn nhìn Ôn Đình Trạm, ánh mắt hiện lên một tia nghi
ngờ, sau đó thư thái lại, lắc đầu bật cười nói: "Bàn về lòng dạ phóng
khoáng, ta không bằng đệ rồi."
Nếu hắn đứng trên lập trường của
Ôn Đình Trạm, có được tài nguyên và thân phận giống Ôn Đình Trạm, hắn sẽ mượn một tay của đế sư quang minh chính đại nhúng tay vào việc này.
Đương nhiên đế sư cũng sẽ rất vui mừng khi có đệ tử yêu quý bày mưu tính kế. Chí ít có một Chử đế sư là người của mình, dù sao đi nữa cũng không phải là kẻ địch, sau này làm quan cũng thuận tiện và có nhiều chỗ lợi.
Những thứ này hắn tin Ôn Đình Trạm cũng hiểu được, nhưng Ôn Đình Trạm
không có ý nghĩ này vì theo cách nhìn nhận của Ôn Đình Trạm, bất cứ ai
mặc kệ địch hay là bên ta, không ai có thể ảnh hưởng đến việc hay vật mà cậu đã muốn.
Vô cùng tự tin là do sự thông minh của cậu vượt trội hơn so với mọi người.
"Người ở chức vị cao, không mong là bạn, không suy đọa; không sợ là địch, thì
dũng cảm. Tuân thủ pháp luật, nghiêm khắc bản thân, không phụ lê dân,
không che giấu tâm tư, sao phải sợ?" Ôn Đình Trạm bình thản nói:
"Thế gian này vốn không có địch sống chết, người giỏi thay đổi thì nắm chắc
trong lòng bàn tay, chi bằng nắm chắc đảo ngược đại cục. Mặc thời thế
biến hóa, ta chỉ muốn giữ thứ mà ta muốn giữ, nếu có ai muốn tranh với
ta thì phải xem lại bản lĩnh của người đó ra sao."
"Vậy vì sao
chàng còn cứu Thái Bành?" Dạ Dao Quang nhìn cậu chằm chằm, cô tưởng rằng Ôn Đình Trạm muốn nhúng tay vào chuyện này, tốn nhiều sức lực như vậy,
kết quả cậu căn bản không có ý định này.
"Để ngừa ngộ nhỡ." Ôn Đình Trạm mỉm cười:
"Thái Bành với ta thi cùng kỳ, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không
nhỏ. Nếu có người muốn mượn chuyện gian lận này kéo ta vào, ta nên có
tính toán trước."
Được rồi, lại là lý do này, Dạ Dao Quang tỏ vẻ không thể nào cãi lại, vì vậy chọn im lặng.
"Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi." Ôn Đình Trạm đứng lên kết thúc cuộc nói chuyện.
Bọn họ gấp rút trở về nên cũng có chút mệt mỏi rã rời, thân thể Tuyên Lân
không tốt cần nghỉ ngơi sớm. Vì vậy mọi người không nói gì nữa, ai về
phòng nấy rửa mặt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Thái Bành tỉnh lại,
lúc này Ôn Đình Trạm và Tuyên Lân đang thảo luận đề thi khoa cử lần này. Đồng thời cậu chia sẻ đáp án của mình cho Tuyên Lân, Tuyên Lân tán
thưởng không ngớt. Nghe Vương Sâm báo Thái Bành tỉnh lại, hai người cùng đi thăm.
"Ôn... Ôn công tử..." Vừa đúng lúc Thái Bành đang dựa
vào giường để uống thuốc. Tuy chỉ có duyên gặp Ôn Đình Trạm mấy lần
trong trường thi, ngay cả không nói với nhau câu nào nhưng hắn vẫn có
thể nhận ra Ôn Đình Trạm. Bởi vì đây là người mà tất cả thư sinh sùng
bái nhất nên Ôn Đình Trạm vừa vào trường thi, hầu như các thí sinh đều
nhớ dáng dấp xuất chúng của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tiến lên trước bắt mạch rồi nói: "Thương thế của cậu hồi phục rất tốt, chỉ có thân thể còn yếu chút."
"Đa tạ ơn cứu mạng của Ôn công tử..."
Thái Bành vừa nói vừa muốn đứng dậy hành lễ với Ôn Đình Trạm, bị Ôn Đình
Trạm ngăn lại: "Đừng nhúc nhích, nghi thức xã giao này bỏ qua đi."
"Cậu có biết ai hãm hại cậu không?" Tuyên Lân lên tiếng hỏi.
"Bọn họ giống như sơn tặc." Thái Bành rũ tầm mắt xuống, có chút bất lực nói.
"Giống như?" Ôn Đình Trạm suy nghĩ lặp lại hai chữ này.
Thái Bành yên lặng một hồi mới nói: "Ta cũng không biết bọn họ nhận chỉ thị của ai cả."
"Cậu có thù oán với ai không?" Tuyên Lân lại hỏi.
Ngón tay Thái Bành trên chăn run rẩy, thời gian im lặng lần này của hắn còn
dài hơn lúc trước: "Tại hạ nghe nói vì bệnh nên Kỳ Lân công tử tạm thời
tá túc ở căn nhà cũ của Kỳ Úc công tử. Công tử phong hoa vô song, không
thể nghi ngờ chính là Kỳ Lân công tử, hai vị đều là người thông minh vô
song. Nếu đã cứu tại hạ đưa đến đây, chắc đã tra rõ ràng hết rồi. Tại hạ sao dám giấu giếm, tại hạ cùng với Trương Tuân gian lận trong trường
thi, người hại tại hạ chắc chắn là cha con Trương huyện lệnh."
Tuyên Lân liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm không nói lời nào.
Ôn Đình Trạm cũng không nói gì, Thái Bành thở ra một hơi nói: "Tại hạ cả
đời học theo Nho giáo, một năm trước trong hội hoa xuân gặp gỡ thiên kim của Trương huyện lệnh, tại hạ mê muội vọng tưởng, tình cảm khó thành
nên mới bị người lợi dụng. Trương huyện lệnh nhận lời tại hạ, nếu lần
này thi Hương giúp Trương Tuân trúng cử, sẽ gả con gái của ông ta cho
tại hạ. Trong phút chốc tại hạ bị ma xui quỷ khiến, nghĩ rằng năm nay
không được thì đợi ba năm sau cũng không sao..."
Dạ Dao Quang
đang đứng ở cửa, sau khi nghe xong cũng không biết làm sao. Cô vốn cho
rằng có thể khiến một người tài hoa gian lận trong trường thi có phải có liên quan đến tính mạng hay không, hoặc chuyện kinh thiên đại sự uy
hiếp đến cả nhà già trẻ, nhưng thật ra lại chỉ vì một chữ tình...
Có điều Dạ Dao Quang cũng không khinh bỉ, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi,
thanh xuân khó nhìn thấu nhất không phải là một chữ tình sao?
"Theo ý cậu là ai muốn lấy mạng của cậu?" Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Tuyên Lân hỏi.
Thái Bành lắc đầu: "Từ lúc tỉnh lại, trong lòng tại hạ nghĩ đến rất nhiều
khả năng nhưng không nghĩ ra manh mối nào cả, có thể người hại ta cũng
sẽ không ở nơi đó vào thời điểm đó để hãm hại tại hạ, càng không dùng
cách đó.”
"Nhưng trong lòng cậu cũng hiểu rõ, nguyên nhân sự việc là vì chuyện cậu gian lận trong trường thi." Ôn Đình Trạm nói thẳng.
Thái Bành nặng trĩu nhắm hai mắt lại.
"Việc này cậu dự định giải thích như thế nào?" Ôn Đình Trạm hỏi.
Trên mặt Thái Bành biểu hiện rất nhiều đấu tranh, cuối cùng hắn tự giễu cợt: "Quỷ môn quan đã đến một lần, còn có gì nhìn không thấu nữa, là hậu quả do tại hạ gây nên, đương nhiên do tại hạ gánh chịu. Đợi tại hạ hồi
phục, sau đó sẽ đến phủ thành tự thú."
Nói xong, cậu cùng Tuyên Lân rời khỏi phòng. Rời khỏi khu nhà này, Dạ Dao
Quang mới hỏi: "Hắn đi tự thú, chẳng phải là sớm vạch trần việc này
sao?"
"Kết thúc sớm cũng tốt, ta cũng không muốn thi lại lần nữa." Ôn Đình Trạm gật đầu.
"Chẳng lẽ Doãn Hòa sợ thi lại?" Tuyên Lân không khỏi cười nói.
"Lãng phí thời gian, trì hoãn thời gian du ngoạn của ta và Dao Dao." Ôn Đình Trạm lãnh đạm ném một câu.
Tuyên Lân và Dạ Dao Quang đồng thời sửng sốt, giờ khắc này hai người bọn họ
mới hiểu rõ được. Sợ rằng lần này Ôn Đình Trạm không muốn can thiệp vào
chuyện tranh chấp Trung thư lệnh, thậm chí còn muốn sớm cắt đứt mồi dẫn
lửa này. Muốn sớm xong việc để không phiền đến cậu phải thi thêm lần
nữa, trì hoãn thời gian du ngoạn của cậu và cô...
Chử đế sư mà biết được nguyên nhân bên trong, không biết có bị tức chết không, Tuyên Lân có chút ác ý nghĩ đến.