Ôn Đình Trạm đã sớm phát hiện ra Dạ Dao Quang có một trái tim cô đơn cần rất nhiều sự ấm áp. Mặc dù Dạ Khai Dương không phải là do bọn họ cùng
nhau sinh ra nhưng lại có máu thịt của bọn họ, tốn nhiều công sức như
vậy, một khi thật sự khôi phục chân thân, chỉ sợ nhất thời Dạ Dao Quang
không nỡ rời xa. Chi bằng xin thêm năm ngày nghỉ nữa để mẫu tử bọn họ
thật vui vẻ sống chung.
“Trạm ca của chúng ta vẫn là tốt nhất.” Dạ Dao Quang hoàn toàn không nghĩ tới những điều này.
Dưới ánh mặt trời, Ôn Đình Trạm nhìn về phía cô cười dịu dàng, hai người
tiếp tục lên đường. Vì thời gian còn nhiều nên họ không phải vội vàng,
còn vòng thêm một vòng, sang ngày hôm sau mới về tới nhà.
Đến
nơi, các hương thân bô lão nghênh đón, tiếp đãi vô cùng nhiệt tình vì Ôn Đình Trạm đã có tước vị. Cho dù tước vị này rất thấp, không thực sự
được phong, cũng không có quyền uy, càng không thể cha truyền con nối
nhưng đối với thôn Đỗ Gia, thậm chí là toàn bộ huyện Lư Lăng, đây đúng
là một chuyện vô cùng quan trọng.
Không ít gia đình giàu có cũng
gửi quà đến chúc mừng, những quà tặng này Ấu Ly đều cân nhắc thật cẩn
thận, cái nào nên nhận mới nhận, không nên nhận sẽ bỏ qua. Đây cũng là
một môn học, có vài người tình cảm của họ không nhận không được, nếu
không sẽ rất khó xử. Nhưng có những người lại không thể nhận, nếu không
Ôn Đình Trạm còn chưa bước lên con đường làm quan đã phải mang lên mình
danh tiếng tham ô, nhận hối lộ.
“Ấu Ly, nếu không có ngươi ta
cũng không biết nên làm thế nào cho phải.” Nhìn Ấu Lý xử lý gọn gàng
chuyện này, Dạ Dao Quang vừa uống trà hoa cúc vừa nói.
“Ấu Ly vĩnh viễn làm bạn bên cạnh cô nương.” Ấu Ly không chút do dự nói.
“Ngươi cũng không thể cả đời không lấy chồng chứ?” Dạ Dao Quang mập mờ trừng mắt nhìn Ấu Ly.
“Ta đã nhìn ra, ba huynh muội Diệp Phụ Duyên còn đang chờ ngươi gả qua đó.”
Ấu Ly ngừng lại một lát, sau đó đoan chính hành lễ với Dạ Dao Quang: “Cô
nương, Ấu Ly không có một chút tâm tư đối với Diệp công tử, Ấu Ly chỉ
muốn bầu bạn lâu dài bên cạnh cô nương. Mong rằng cô nương cho Ấu Ly làm càn một lần, đừng gả Ấu Ly ra ngoài.”
“Ngươi mau đứng dậy đi.” Dạ Dao Quang đỡ Ấu Ly đứng dậy, thở dài:
“Ta thấy Diệp Phụ Duyên là người tốt, tài hoa tướng mạo cũng không thiếu,
lại nói đến gia cảnh của hắn, ngươi cũng không coi là với cao. Hắn là
người có bản lĩnh, sớm muộn một ngày cũng sẽ giàu sang, ngươi cũng đã
đến tuổi nên ta mới muốn ngươi gả cho hắn. Nếu ngươi thực sự không có
một chút tâm tư với hắn, ta nhất định sẽ không làm loạn uyên ương.”
“Đa tạ cô nương.” Ấu Ly nhìn Dạ Dao Quang, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Ấu Ly, Diệp Phụ Duyên quả thực rất khá, ngươi không suy nghĩ một chút sao?” Dạ Dao Quang chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần cuối.
“Duyên phận của chúng ta chưa tới.” Ấu Ly nói với Dạ Dao Quang:
“Cô nương đừng gấp gáp đuổi Ấu Ly đi, cô nương rộng lượng như vậy, đợi đến
khi Ấu Ly muốn lập gia đình, tất nhiên sẽ mặt dày cầu xin cô nương gả
đi.”
“Được, ta chờ ngươi tự mình mở miệng.” Dạ Dao Quang không nói thêm gì nữa.
Nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày hai mươi chín, Dạ Dao Quang đã sớm căn dặn hôm
nay đóng cửa không tiếp khách. Cũng may Ôn Đình Trạm sáng suốt trở về
sớm chiêu đãi tất cả mọi người, nếu không lần này đóng cửa lại chứng tỏ
phẩm cách Ôn Đình Trạm có vấn đề. Vì đã chọn giờ Dậu lúc hoàng hôn nên
mới sáng sớm toàn bộ người trong phủ đều bận rộn dựa theo dặn dò của Dạ
Dao Quang, đưa phần lớn mọi người đi ra ngoài, để lại Liên Sơn ở ngoài
phủ hộ pháp.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Dạ Dao Quang nhắm mắt dưỡng thần, tiếp đó lại tắm rửa thay y phục, lập hương án báo với trời.
Lúc này cô mới chậm rãi đi ra ngoài, ánh nắng chiều tà đỏ rực bao phủ ở khắp mọi nơi.
Dạ Dao Quang ngồi xếp bằng, sau khi tìm được phương hướng vị trí của Phúc
thần, cô dời thân thể Dạ Khai Dương ra. Đầu ngón tay cô ngưng khí, khí
ngũ hành như những sợi tơ lan ra, bao lấy thân xác Dạ Khai Dương trong
tình huống mắt thường không thể nhìn thấy. Hai tay cô di chuyển, thủ
quyết nhanh chóng biến hóa, lá bùa trên thân thể Dạ Khai Dương tan biến
trong nháy mắt.
Sắc mặt Dạ Dao Quang trầm xuống, đầu ngón tay cô nhanh chóng biến thành thủ quyết khác. Ánh sáng trong trời đất bắt đầu
di chuyển như bay, nắng chiều ở phía chân trời vốn dĩ đã lặn xuống mặt
biển tựa như bị cái gì đó cứng rắn kéo lên, ánh sáng đỏ au chợt sáng
chợt tắt.
Đầu ngón tay bỗng nhiên vung lên, một luồng ánh sáng đỏ tươi tựa như từ chân trời phóng tới. Hai tay Dạ Dao Quang kéo một cái,
thu vào đầu ngón tay, ngưng tụ thành mặt trời nhỏ đỏ rực giống như một
quả trứng chim bồ câu. Cổ tay Dạ Dao Quang xoay nhẹ, đầu ngón tay khẽ
búng, thăm dò ấn đường của Dạ Khai Dương.
Đây là dương khí!
Theo dương khí truyền vào, sắc mặt Dạ Khai Dương bắt đầu đỏ thắm, đôi mắt
không có ánh sáng cũng trở nên sinh động hơn nhưng trông vẫn không có
thần thái. Đợi đến khi Dạ Dao Quang truyền dương khí vào, trong nháy mắt nắng chiều đã chìm vào mặt biển, màn đêm buông xuống bao phủ cả bầu
trời.
Cổ tay Dạ Dao Quang lại chuyển, Thiên Lân bắn ra trôi lơ
lửng giữa không trung. Cô hơi nhấc lên một tay, la bàn đã sớm để ở bên
cạnh lập tức bay lên, tỏa ra từng vòng ánh sáng vàng rực bao phủ xung
quanh Dạ Khai Dương được tách ra từ Thiên Lân.
Lúc này gió lớn
bất ngờ nổi lên, trên bầu trời sấm chớp đan xen lẫn nhau. Cũng may trong nhà Dạ Dao Quang có mấy trận pháp quan trọng cản trở được những năng
lực mạnh mẽ này, nhưng nó lại càng phát ra những trận gió mãnh liệt
không chỗ nào không xâm nhập khiến la bàn trên đầu Dạ Khai Dương mơ hồ
đung đưa, Dạ Khai Dương cũng trở nên chật vật hơn.
“Con trai,
hãy kiên trì.” Khí ngũ hành ở hai tay Dạ Dao Quang ngưng tụ lại, toàn bộ truyền vào thân thể Dạ Khai Dương để nó không bị cuồng phong thổi đi.
Trong la bàn, từng đợt sóng linh khí không thuộc về pháp khí cũng nhẹ nhàng
mở ra, đây chính là linh khí long mạch. Có linh khí hỗ trợ, Dạ Khai
Dương di chuyển không còn khó khăn nữa, bước chậm từng bước, lại kiên
định đi về phía thân xác của mình. Khí ngũ hành trong cơ thể Dạ Dao
Quang đã hao tốn rất nhiều, cô cắn răng cố ổn định thân thể.
Nhìn về phía Phản Hồn Hương bên cạnh cũng đã sắp cháy hết, Dạ Dao Quang liền hô to: “Con trai, nhanh hơn nữa!”
Dạ Khai Dương cũng nhìn thấy Phản Hồn Hương, nó dùng hết toàn lực chạy về
phía thân xác của mình. Dạ Dao Quang không ngừng biến đổi thủ quyết, bờ
môi của cô trong lúc đó cũng phát ra thần chú không ai có thể nghe hiểu
giống như một phong ấn nhốt thần hồn không thể dung nhập vào trong thân
xác đang lay động, bất ổn. Lúc này một tia sét ầm ầm nổ vang, từ trên
bầu trời thẳng tắp đánh tới. Dạ Dao Quang lập tức vung tay lên, Tử Linh
châu liền bay ra khó khăn đỡ được lôi kiếp trên đầu Dạ Khai Dương.
Lôi quang xám trắng chiếu sáng toàn bộ ngôi nhà, Tử Linh châu di chuyển
càng lúc càng nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt liền thu vào tất cả
lôi quang. Điện quang quanh quẩn bên trong Tử Linh châu một lúc mới tản
đi. Tử Linh châu run rẩy giữa không trung tựa như nấc một cái, được Dạ
Dao Quang dùng một chiêu bắt vào trong tay.
Ngay vào lúc cầm được Tử Linh châu, Dạ Khai Dương đứng ở phía trước cách cô mười bước đột
nhiên mở mắt, hai mắt đen nhánh như sao nhưng vô cùng trong suốt, liếc
nhìn tựa như có thể hòa tan lòng người.
“Mẹ!” Dạ Khai Dương kêu một tiếng giòn tan, chạy như bay về phía Dạ Dao Quang