Chân chạy vặt kia cũng rất tinh, quan sát Dạ Dao
Quang từ trên xuống dưới một lượt với ánh mắt khiến người ta không ghét
nổi. Dạ Dao Quang có tiền đương nhiên sẽ không bạc đãi mình và Ôn Đình
Trạm, chất vải mặc trên người đều là loại cực tốt, chân chạy vặt kia
cũng có thể nhìn ra được phần nào. Vì vậy hắn liền vội vàng nhiệt tình
đưa Dạ Dao Quang vào gian trong, chạy đi tìm chưởng quầy.
Chưởng
quầy là một người đàn ông trung niên mập lùn, bụng mỡ tròn bự, mặt mũi
bóng loáng dầu, so sánh với đô vật trông cũng không khác biệt lắm. Tuy
chưởng quầy này có ngoại hình không mấy đẹp mắt nhưng tướng mạo cũng
không phải một kẻ ngu dốt giả dối, hắn tiến lên khách khí hỏi Dạ Dao
Quang: “Không biết ngọc của công tử là loại nào?”
“Chưởng quầy
không ngại thì xem qua thứ này một chút.” Dạ Dao Quang đưa cho chưởng
quầy một trang giấy, trên giấy là hình một con dấu. Trong lúc chân sai
vặt đi mời chưởng quầy, nha hoàn bưng lên trà và điểm tâm, Dạ Dao Quang
liền hỏi nha hoàn mượn mực đóng dấu và giấy, lấy con dấu của Trọng
Nghiêu Phàm ra ấn một cái.
Chưởng quầy vừa nhìn qua, kinh ngạc
nhướng mày, sau đó nói với Dạ Dao Quang: “Ngọc của công tử chắc chắn là
loại cực tốt, nếu công tử không ngại, mời theo tiểu nhân lên lầu trên
nói chuyện.”
“Được.”
Chưởng quầy dẫn Dạ Dao Quang lên lầu, căn dặn hạ nhân lui xuống, tự mình dâng nước trà cho Dạ Dao Quang, sau
đó mới khom người nói: “Tiểu nhân họ Bạch, tên một chữ Thố, không biết
công tử xưng hô thế nào.”
“Phụt.” Ngụm trà Dạ Dao Quang vừa mới uống vào trong miệng lập tức phun ra.
“Không phải là chữ Thố trong con thỏ chứ?”
Bạch Thố cũng không để bụng, cười gật đầu: “Công tử liệu sự như thần, chính là Thố trong con thỏ.”
Dạ Dao Quang đánh giá từ trên xuống dưới người tên là Bạch Thố này, quả
thực không thể nào tiếp nhận được. Thời cổ đại trừ phi là được tiền bối
trong gia tộc có tiếng tăm đặt chữ cho, bằng không kể cả là tên được đặt tùy ý hơn cũng có. Dạ Dao Quang cũng chỉ kinh ngạc một chút, đành thản
nhiên tiếp nhận: “Ta chỉ muốn biết Lưu Cầu bây giờ rốt cuộc là thế cục
gì.”
“Trên dưới giới nghiêm.” Bạch Thố trả lời bốn chữ.
“Thực sự có người soán quyền?”
“Lời này công tử hỏi tiểu nhân, có người soán quyền hay không cuối cùng vẫn
phải xem mấy vị cao nhân đó người nào có bản lĩnh lớn nhất. Vị gia nào
thắng, hắn nói Lưu Cầu có người soán quyền thì đương nhiên có người soán quyền. Hắn nói Lưu Cầu không có ai soán quyền, tất nhiên cũng không có
ai dám soán quyền.” Bạch Thố trả vô cùng êm dịu.
Qua vài lời nói
này, Dạ Dao Quang chợt hiểu ra vì sao người đàn ông thoạt nhìn thấp bé
thậm chí có chút phát phì này lại được Trọng Nghiêu Phàm ủy thác trọng
trách như vậy, để hắn một mình khơi mào cầu nối đến Lưu Cầu. Nhìn thông
thấu sự việc, thái độ làm người lại vô cùng khôn khéo, lõi đời.
“Ta muốn vào thành…”
“Bụp!” Dạ Dao Quang còn chưa nói hết câu, trong viện đã vang lên âm thanh vật
nặng bị va đập. Dạ Dao Quang đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy Kim Tử ở dưới
cây phong trong sân mở to mắt to vô tội nhìn cô. Bên cạnh nó còn có một
người đàn ông tứ chi đang chổng lên trời, nhìn qua đã sớm ngất đi, thậm
chí còn hôn mê không nhẹ, bị Kim Tử ném từ bên ngoài vào sân mà cũng
không tỉnh lại.
Khóe môi Dạ Dao Quang nhếch lên, cô xoay người từ cửa sổ nhảy xuống. Bạch Thố vội vã đi ra trấn an người hộ viện vừa bị
âm thanh kia làm kinh động.“Ngươi là óc heo sao?” Dạ Dao Quang giơ tay nhéo nhéo lỗ tai Kim Tử.
“Hắn là phàm nhân, sao chịu được ngươi giày vò như vậy? Nếu hắn ngã chết thì làm sao bây giờ?”
“A.” Kim Tử tủi thân khoa tay múa chân. Đại ý là người đàn ông này quá béo
tốt, ôm hắn nhảy lên tường vây thì không đủ sức, hơn nữa tư thế như
vậy... không đẹp mắt chút nào!
Dạ Dao Quang tức đến mức sắp phun
ra lửa, Kim Tử thấy tình thế không ổn, lòng bàn chân giống như được quét một lớp mỡ bôi trơn, chạy mất dạng. Dạ Dao Quang cũng không thèm đuổi
theo nó mà ngồi xổm xuống, cầm lên bao quần áo của người đang nằm ở
trong sân, mở ra bên trong quả nhiên có một tấm giấy thông hành. Lúc này Bạch Thố cũng dẫn đến một người hình như là đại phu, Dạ Dao Quang thầm
khen người của Trọng Nghiêu Phàm quả nhiên không giống bình thường.
Sau khi đại phu bắt mạch kiểm tra cẩn thận xong, chỉ nói người này bị gãy
hai cái xương sườn, vẫn may chưa lệch đi vị trí, không dẫn đến tụ máu ở ngực, cần cẩn thận nghỉ ngơi điều dưỡng. Những nơi khác không có vấn đề gì, đại phu mở hòm thuốc xử lý vết thương, xong xuôi liền được Bạch Thố dẫn đi.
“Tiểu nhân đi điểu tra lai lịch của người này một chút.” Bạch Thố tiếp nhận giấy thông hành Dạ Dao Quang đưa tới.
“Công tử chớ lo, người này bị thương không nặng, vừa đúng có thể yên ổn ở chỗ này dưỡng thương. Trước khi công tử trở về, tiểu nhân nhất định sẽ có
biện pháp giữ hắn lại.”
Nghe được Bạch Thố nói như vậy, Dạ Dao
Quang cảm thấy hình như Kim Tử vừa mới làm được chuyện tốt. Vốn dĩ cô
còn đang sầu não không biết nó đi tìm kiểu gì, nhất định phải hạ thủ với người đơn lẻ, hơn nữa lại còn phải là người mang hành lý muốn vào thành mới được. Người như vậy nhất định là có việc trong người, một khi phát
hiện giấy thông hành mất tiêu tìm không thấy, tất nhiên sẽ đi báo. Mà ở
nơi này đang trong thời điểm giới nghiêm, cô chẳng mấy chốc sẽ bại lộ
mất, muốn cô giết người thì cô không thể làm được. Bây giờ may quá, có
Bạch Thố ở đây, không những có thể quét sạch toàn bộ đống phiền toái
này, hơn nữa còn có thể tra rõ thân phận thật của người này, càng không
dễ dàng bị lộ tẩy. Có Bạch Thố ở chỗ này che chở, cô hành sự sẽ càng
thêm thuận tiện.
Động tác của Bạch Thố cũng rất nhanh, đến đêm
người của hắn đã có thể xác minh người này là người Tuyền Châu, bởi vì
tỷ tỷ đã gả đến đây, trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới đến đây
tìm nơi nương tựa. Nghe được tin này, Dạ Dao Quang cảm thấy thực sự là
trời cũng giúp cô. Tiểu Quai Quai vẫn chưa thấy xuất hiện, Dạ Dao Quang
cũng không chờ được nữa, tính mạng Ninh An Vương đang ngàn cân treo sợi
tóc. Cô biết trước khi chưa uy hiếp Ôn Đình Trạm đối phương chắc chắn sẽ không hạ thủ với Ninh An Vương. Hoặc thậm chí có thể nói, trước khi Ôn
Đình Trạm chưa phủ quyết, bọn chúng cũng không dám hạ thủ với Ninh An
Vương.
Dựa vào sự hiểu biết của Dạ Dao Quang đối với Ôn Đình
Trạm, cậu muốn kéo dài thêm mấy ngày tuyệt đối không thành vấn đề, vì
vậy bây giờ đối với Dạ Dao Quang mà nói, thời gian chính là sinh mạng.
Cho nên Dạ Dao Quang ăn trưa xong, chỉ mang theo túi nhỏ xuất phát tới
cửa thành. Cô dẫn theo Kim Tử, ngày trước ở địa cung cô tìm được một
khối Ức Linh thạch, đeo trên người Kim Tử có thể làm hỗn loạn linh khí
trên người nó, thậm chí khiến nó thoạt nhìn vô cùng bình thường. Dạ Dao
Quang trước nay vẫn chưa đưa cho Kim Tử, lúc này không thể không dùng
đến, đưa ra khiến Kim Tử sướng chết.
Lúc gần đến cửa thành, sắc
mặt Dạ Dao Quang thản nhiên, sau đó cô đưa giấy thông hành cho người
kiểm tra. Người kiểm tra tỉ mỉ nhìn cô một chút, lại nhìn Kim Tử, ánh
mắt đó rất quái dị. Chút khác thường này cũng dẫn tới sự chú ý của tên
phó tướng, tên phó tướng giữ cửa thành tiến lên phía trước, quanh thân
của kẻ này tỏa ra một loại khí tức mà người phàm không có, cũng không
phải là người tu luyện. Đầu ngón tay Dạ Dao Quang đã ngưng khí, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Phó tướng kia ngược lại không khỏi bật
cười đưa giấy thông hành mà Dạ Dao Quang ăn trộm trả về tay cô: “Tiểu
huynh đệ tên rất hay.”
Dạ Dao Quang ngây ra không hiểu, đến bây
giờ cô còn chưa nhìn đến cái tên trên giấy thông hành này cũng thật là
sơ suất, bèn nở một nụ cười gượng gạo ứng phó. Sau khi tiếp nhận giấy
thông hành, cô liền xoay người đi.
Chờ sau khi Dạ Dao Quang tiến vào cửa thành, tìm một nơi vắng vẻ không người mới vội vội vàng vàng mở giấy thông hành ra xem, mặt trên rõ ràng viết ba chữ: Hầu Tích Cốc!
Đít khỉ!
Dạ Dao Quang hít vào thật mạnh một hơi, giơ tay chộp mạnh Kim Tử, thô bạo kéo nó đi về hướng khách trạm.