“Có kiếp số này hay không còn chưa xác định được.” Mạch Du lắc đầu:
“E rằng nàng ta đến để cứu rỗi cuộc đời a Khâm, mệnh cũng là do trời định, đành phải xem ý trời mà thôi…”
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tất nhiên không biết chuyện xảy ra ở
Cửu Mạch tông, giờ phút này bọn họ đang ở trên thuyền. Đây là
lần đầu tiên Dạ Dao Quang đi thuyền sau khi tới cổ đại, lại là
thuyền quan. Ôn Đình Trạm tính tình trầm ổn nên không biểu hiện gì, Dạ Dao Quang lại giống như gặp được vật lạ, lôi kéo Ôn
Đình Trạm đi trên thuyền nhìn đông ngó tây một lúc mới thỏa
mãn hiếu kì.
“Phong cảnh trên biển thật đẹp!” Dạ Dao
Quang ngồi trên boong thuyền, nước biển cổ đại đẹp hơn kiếp
trước rất nhiều. Nước biển xanh thẳm khẽ gợn sóng lăn tăn trong bóng đêm, vừa nhìn sẽ cảm thấy như có mấy hòn đảo nhỏ thấp
thoáng trên mặt biển.
“Nếu nàng thích chúng ta có thể đi Nam hải du ngoạn.” Ôn Đình Trạm ngồi bên cạnh cô, cầm một đĩa
cá nướng đẩy tới trước mặt Dạ Dao Quang.
“Cửu Mạch tông ở Nam hải, chúng ta có thể đi thăm Mạch đại ca, muội còn chưa được tới các tông môn lớn làm khách bao giờ.”
“Nếu nàng muốn đi thì lễ mừng năm mới năm nay sẽ đi, nếu không thì
phải muộn một chút, đợi ta thi Hương xong mới đi được.” Ôn Đình
Trạm cười nói với Dạ Dao Quang.
“Vậy thì chờ chàng thi xong chúng ta sẽ đi!” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút rồi nói.
Tháng tư sang năm có kì thi văn, đáng lẽ Ôn Đình Trạm không phải dự
thi nhưng học viện lại muốn cử cậu đi, cho dù chỉ đi tạo thanh
thế cũng được. Mà mùa thu hoạch vụ thu sang năm cũng không kéo
dài như năm nay nên không thể đi tới Nam hải, hơn nữa thời điểm
sau tết thì lại không được tốt cho lắm. Tuy các tông môn không
chú trọng ngày tết nhưng Dạ Dao Quang vẫn còn rất nhiều loại
lễ nghi, quà cáp lặt vặt phải chuẩn bị. Kì nghỉ đông cũng
không dài, nửa năm sau đó Ôn Đình Trạm lại phải tham gia thi
Hương, thời gian thi Hương cũng mất mấy tháng, tháng ba sau đó
tiếp tục thi Hội. Ôn Đình Trạm nhất định là không cần ôn tập
sách vở gì cả, bọn họ có thời gian nửa năm để đi du ngoạn
khắp nơi. Đến lúc đó Dạ Khai Dương cũng đã hoàn dương, Tiêu Sĩ
Duệ phải về cung, đám người Văn Du phải ôn bài, như vậy đi ra
ngoài du ngoạn cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang không nhịn được nở một nụ cười, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn.
Ôn Đình Trạm nhìn ánh mắt sáng như sao của Dạ Dao Quang, cậu cảm thấy ánh mắt ấy giống như bao trọn cả bầu trời đêm, lập tức
cười theo, sau đó đưa sang cho Dạ Dao Quang một đống thịt quay,
đồ nướng… Bọn họ đang ở trên biển nên đồ ăn đều được làm từ
nguyên liệu tươi sống bắt trực tiếp, vô cùng thơm ngon.
Trên thuyền bình thường sẽ không có đầu bếp, đều áp dụng các
cách nấu nướng dân dã, vớt được thứ gì cũng đều nướng lên ăn. Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng ăn không ít. Ôn Đình Trạm thì
khác, đây là lần đầu tiên cậu ăn nhưng còn có Dạ Dao Quang bên
cạnh, nhìn thấy cô ăn ngon miệng cậu càng thỏa mãn hơn so với
việc chính mình tự ăn…
Ăn xong, bọn họ ở trên thuyền nói chuyện phiếm một lúc, sau đó đi vào thuyền nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Dạ Dao Quang đột nhiên có hứng thú, cô vớt được hai con tôm hùm rất lớn, sau đó ném cho phòng bếp. Mọi người dựa theo yêu cầu của cô làm sạch con tôm. Dạ Dao Quang tắm rửa thay đồ
xong liền phân chia hai con tôm hùm ra để nấu cháo, cô dùng khí
ngũ hành để duy trì ngọn lửa vừa đủ đến khi hương vị lan tỏa
ra khắp thuyền khiến mọi người không ngừng nuốt nước bọt mới
dừng lại. Ôn Đình Trạm luyện công xong, Dạ Dao Quang đem một bát cháo hải sản thơm phức đặt trước mặt cậu.
“Hôm nay là mùng một.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn chăm chú vào Dạ Dao Quang.Sắc mặt Dạ Dao Quang hơi thay đổi: “Lần sau muội sẽ nhớ kĩ.”
Ngày mai sẽ là ngày “bà dì” của Dạ Dao Quang tới thăm…
Ôn Đình Trạm thấy vậy cũng không tiếp tục truy cứu nữa, Dạ Dao
Quang cũng đã xuống nước rồi. Ôn Đình Trạm chỉ cảm thấy lần
sau nên đưa cô đi ngắm biển nhiều hơn một chút, hơn nữa cậu cũng không muốn làm lãng phí tâm sức của Dạ Dao Quang nên bắt đầu
cầm thìa xúc cháo lên ăn. Dạ Dao Quang thích nhất điểm này của Ôn Đình Trạm, cậu chưa bao giờ truy cứu cô tới cùng nên cô cũng vui vẻ ngồi xuống, múc một bát cháo ăn ngon lành.
Chờ
bọn họ dùng xong đồ ăn sáng, vẫn chưa tới buổi trưa thuyền đã
tới huyện Bành Hồ, bởi vì là thuyền quan nên tất nhiên sẽ do
quan viên huyện Bành Hồ đón tiếp.
“Hạ quan Nghiêm Lăng,
Tuần kiểm của huyện Bành Hồ cung nghênh đại nhân!” Dạ Dao Quang
và Ôn Đình Trạm còn chưa rời thuyền đã nghe được một âm thanh
quen thuộc, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Hóa
ra chính là Nghiêm Lăng đã mất tích hơn mấy năm. Từ mấy năm
trước Nghiêm Lăng bị lừa trong lễ thành hôn, sau đó hắn muốn đi
ra ngoài giải sầu một chút nên Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm
không kịp ngăn cản. Mấy năm này vẫn không có tin tức gì, tuy Ôn
Đình Trạm lo lắng nhưng cũng không muốn Dạ Dao Quang bói quẻ
tìm người. Cậu đã từng lén hỏi Dạ Dao Quang không biết Nghiêm
Lăng có phải kẻ yểu mệnh hay không nhưng Dạ Dao Quang đã phủ
định đáp án này nên Ôn Đình Trạm không lo lắng nhiều nữa.
Thật không ngờ Nghiêm Lăng lại tới đây, hơn nữa còn trở thành Tuần kiểm của huyện Bành Hồ.
Tuy Tuần kiểm của huyện Bành Hồ chỉ là một chức quan cửu phẩm
nhưng dù sao cũng là một chức quan, chức Tuần bổ ngày xưa không thể so sánh được.
Tuần kiểm của huyện Bành Hồ đã
được ghi trong chính sử: “Mông Nguyên Thế Tổ xuất chinh, quân
Nhật Bản thất bại, định đi đường vòng qua Đài Loan, ở huyện
Bành Hồ đã thiết lập trạm gác, có ý đồ bảo hộ Đài Loan
khiến quân Nhật không kịp phòng bị...”
“Nghiêm thúc!” Ôn Đình Trạm đi ra ngoài, khẽ gọi.
Nghiêm Lăng cũng vô cùng kinh ngạc, sáng sớm hắn đã nhận được tin
tức nói rằng hôm nay thuyền quan của Bố chánh sứ đại nhân cập
bến, hắn còn tưởng rằng là Bố chánh sứ đại nhân tới đây, không
ngờ lại là Ôn Đình Trạm. Hắn nhìn Dạ Dao Quang nữ giả nam
trang đi bên cạnh Ôn Đình Trạm liền hỏi:
“Sao lại là hai người?”
“Nghiêm tuần kiểm, đây là khách quý của Bố chánh sứ đại nhân, Bố chánh sứ đại nhân đã dặn nếu Ôn công tử cần gì thì Nghiêm tuần kiểm nhất định phải toàn lực đáp ứng.” Người đưa Ôn Đình Trạm va
Dạ Dao Quang tới đây chính là tâm phúc của Bố chánh sứ, hắn
thấy hai bên quen biết nên trong lòng cũng yên tâm hơn một chút:
“Nếu Nghiêm tuần kiểm là người quen của Ôn công tử thì tại hạ cũng không cần lo lắng nhiều nữa.”
“Tiên sinh yên tâm, tất nhiên ta sẽ dốc sức giúp Ôn công tử.” Nghiêm
Lăng vội vã tỏ thái độ, sau đó dẫn người vào trong nhà.
Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng đã đi qua huyện Bành Hồ, khi đó huyện
Bành Hồ đã phát triển vô cùng tốt. Hôm nay huyện Bành Hồ tuy
chỉ là một huyện nhưng bên trong cũng có ba, bốn ngàn người,
trong đó còn có một ngàn người là lính thủy, những người còn lại đa số đều là người thân của những lính thủy này.
Bởi vì tài nguyên phong phú nên tuy ít người nhưng điều kiện kinh
tế ở đây cũng không tệ, ngay cả căn nhà của Nghiêm Lăng cũng to
hơn nhà của một Huyện lệnh nhỏ ở nơi khác.