Vừa mới đến gần Dạ Dao Quang liền cảm thấy vài luồng khí trong góc tối,
có lẽ là lực lượng của hai bên để lại. Nhưng cô không bận tâm, mà ánh
mắt nhìn thẳng về phía cây ngô đồng này. Cây này e rằng năm người đàn
ông trưởng thành cũng ôm không hết, phía trên ngọn cây có một chùm ánh
sáng ngũ sắc đang nhàn nhạt quét qua. Lại gần Dạ Dao Quang mới có thể
cảm nhận rõ ràng được rằng sức mạnh mạnh mẽ này khiến người ta sợ hãi
đến mức không dám lại gần rồi lại nhịn không được mong muốn lại gần.
“Lẽ nào đây chính là phượng hoàng trong truyền thuyết?” Dạ Dao Quang vẫn
không tin, trên thế gian này nơi nào sẽ có phượng hoàng, cô chưa bao giờ tin là có rồng và phượng hoàng thật. Có lẽ thời cổ đại thực sự có, chỉ
là đến hậu thế đều bị diệt sạch, bằng không hình dáng của rồng và phượng hoàng lẽ nào thật sự chỉ dựa vào sự tưởng tượng mà có?
Thế nhưng cô cố gắng hướng lên trên xem, lại phát hiện ra dường như có một lớp
ánh sáng vô hình che ở phía trên. Tầm mắt của cô vốn dĩ không nhìn xuyên lên được, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh hào quang ngũ sắc.
“Nàng đang nhìn gì thế?” Ôn Đình Trạm bước lên trước, cậu không nhìn thấy
trên ngọn cây này có thứ gì nhưng cậu có thể cảm nhận được cây này không hề tầm thường, tỏa ra một luồng khí khiến cậu nhịn không được muốn lại
gần, khiến cậu hoài nghi. Thế nhưng cậu vốn dĩ là một người biết kiềm
chế, càng là thứ mê hoặc cậu, cậu càng cẩn trọng, không dễ để mình rơi
vào nguy hiểm.
“Cây này vấn vít khí ngũ hành.” Ngược lại hai khí
Thổ và Mộc của ngũ hành trong cơ thể của Lăng Độ lại bị kích phát ra,
ông cũng chỉ có thể cảm nhận được hai khí ngũ hành này.
“Có thể
sống được nghìn năm tất nhiên là không giống với những thứ bình thường.” Ôn Đình Trạm còn chưa từng gặp qua cây ngô đồng nào to như vậy. Cậu
đứng dưới cây ngô đồng nhìn xuống phía dưới mới phát hiện ra bọn họ đã
đi vào trong núi sâu, đã nhìn không rõ cánh đồng phía dưới nữa, chỉ có
một dải màu vàng kim, nhìn không thấy bóng người. Thế nhưng từ chỗ này
nhìn toàn bộ thôn sơn, tầm mắt vô cùng thoáng đãng, dường như cây đại
thụ này có một tư thế che gió che mưa cho toàn bộ thôn làng.
“Cây này nuôi dưỡng toàn bộ thủy thổ nơi đây.”
Lăng Độ rất tán đồng với cách nói này, lại nhìn thấy Dạ Dao Quang vẫn ngửa
đầu nhìn về phía ngọn cây, cũng ngẩng đầu nhìn theo nhưng lại không nhìn thấy gì cả. Chỉ là ông ấy cảm thấy ngọn cây dường như có chút kỳ lạ
nhưng kỳ lạ ở chỗ nào ông ấy lại không nói ra được, thế là liền thu ánh
mắt lại hỏi: “Dạ cô nương đang nhìn thứ gì vậy?”
Dạ Dao Quang lúc này mới định thần lại: “Ta đang nhìn cái cây này. Nghe nói rằng không
phải cây ngô đồng thì phượng hoàng không đậu, không biết được một cây
ngô đồng nghìn năm to lớn như thế này có phải có phượng hoàng sống hay
không?”
“Ha ha, cách nghĩ này của Dạ cô nương cũng có lý.” Lăng Độ bất giác cười nói:
“Nhưng ta đã sống hơn bốn mươi năm rồi còn chưa từng nhìn thấy phượng hoàng,
cũng chưa từng nghe qua có người nhìn thấy, trên thế gian này thật sự có phượng hoàng sao?”
“Ta cũng chưa từng nhìn thấy, còn về việc
thật sự có hay không thì cũng không dễ kết luận. Thế giới bao la rộng
lớn, không gì là không thể có.” Dạ Dao Quang cũng cười nói theo, Dạ Dao
Quang không hề nói ra chuyện mình đã từng nhìn thấy, đó là vì cô cũng
không biết phía trên rốt cuộc là bảo vật hay là nguy hiểm. Dù sao cô
cũng không có ý dòm ngó gì đối với thứ đồ vật này, cứ để bọn chúng chiếm đoạt thôi.
“Nếu đã không có điểm gì đặc biệt, chi bằng chúng ta quay trở về thôi.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang nói.
“Vâng.” Bọn họ vốn dĩ chỉ là đi để làm ra vẻ, bộ dạng tới lúc này làm thế là đủ rồi. Dạ Dao Quang tất nhiên không phản đối, đến khi bọn họ trên đường
trở về, Dạ Dao Quang nghe thấy cơn gió phía sau người thổi qua cây ngô
đồng. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại thật sự
nghe thấy tiếng chim hót véo von.
Tiếng hót của loại chim này vô
cùng kỳ lạ và đặc biệt, cô chưa từng nghe qua nhưng cô cũng chưa từng
nghe thấy phượng hoàng thật hót như thế nào. Vì vậy cô cũng không chắc
chắn đây là loại chim gì, có phải là chim thần phượng hoàng hay không.
Sau khi trở về, buổi chiều bọn họ vẫn ở trên quả đồi nhìn những người nông
dân đang bận rộn dưới cánh đồng. Người của hai bên cũng vẫn đến giúp đỡ, chỉ có điều ranh giới rõ ràng không giống với hôm qua. Hôm nay người
của hai bên lại biết cầm nông cụ làm việc, có không ít sự giao lưu bằng
ánh mắt. Xem ra tất cả đều như Ôn Đình Trạm dự đoán, những người này đã
biết bọn họ đi đến chỗ cây ngô đồng nghìn năm, bắt đầu vứt bỏ hiềm khích lúc trước, tạm thời kết thành đồng minh.
Dạ Dao Quang làm bộ như không nhìn thấy, bọn họ dường như chỉ là đang trên đồi nói chuyện. Có
được kinh nghiệm của ngày hôm qua, bọn họ quay trở về sớm hơn chút, quả
nhiên mọi người đã nấu xong cơm. Người ra đồng làm việc cũng đã quay về
một nửa, số còn lại đều do những người phụ nữ trong nhà lấy cơm mang ra.
Dùng xong bữa tối, khi trời vẫn còn chưa tối hẳn, quả nhiên có người đã tìm
đến cửa. Một người trong số đó khiến lá bùa khắc chữ của Dạ Dao Quang
hiện lên ánh sáng màu xanh nhạt. Hai người và người trong nhà cũng đã
quen biết, chào hỏi xong liền tới tìm Dạ Dao Quang.
“Chúng ta
chính là người của Mật Nhược tộc, mạo muội tìm đến, vẫn mong Dạ cô nương chớ trách. Tại hạ Hàm Cương, đây là đệ đệ Hàm Nghị, bái kiến Dạ cô
nương.” Hai người chắp tay hướng về Dạ Dao Quang.
“Các ngươi thật ra đã điều tra rõ ràng về ta.” Dạ Dao Quang gượng gạo cười.
“Dạ cô nương thứ lỗi, hành sự trong thế gian tất nhiên phải thêm phần cẩn
thận. Nếu có chỗ mạo phạm đến Dạ cô nương, hai huynh đệ chúng ta xin
nhận lỗi với Dạ cô nương ở đây.” Tư thế của bọn chúng cúi xuống rất
thấp.
Cũng không phải là chuyện gì to tát, đúng như lời Hàm
Cương nói, cũng là lẽ thường tình mà thôi. Dạ Dao Quang cũng không muốn
nắm chặt không buông, ngược lại điều khiến Dạ Dao Quang ngạc nhiên là
bọn chúng lại là người của Mật Nhược tộc. Huynh đệ bọn chúng trong Mật
Nhược tộc có lẽ cũng không được coi là thân phận cao quý gì, bằng không
cũng sẽ không bị phái đến giả trang làm nhà nông. Ngược lại canh giữ ở
bên cạnh cây ngô đồng có hai người khí tức nặng nề, tu vi không thấp.
Thân phận không tôn kính nhưng đã có thể hạ ngũ độc Tử Giáng thần không
biết quỷ không hay, Mật Nhược tộc quả nhiên không dễ đối phó.
“Bỏ đi. Các ngươi có chuyện gì chi bằng cứ nói thẳng ra.” Dạ Dao Quang xua tay nói.
“Hai huynh đệ chúng ta nghe nói Dạ cô nương lần này đến là vì chuyện nuôi
xác.” Hàm Cương cũng không vòng vo, nếu đã làm lộ ra việc bọn chúng điều tra Dạ Dao Quang thì cũng không sợ nói thêm chút nữa về việc bọn chúng
biết được.
“Không biết có đúng hay không?”
“Đúng thì sao, không đúng thì sao?” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
“Dạ cô nương quả thật là vì việc này thì tại hạ có thể giúp được một chút ít.” Hàm Cương nói.
“Giúp đỡ?” Dạ Dao Quang quả nhiên như có hứng thú:
“Mời nói.”
“Người trộm thi thể không phải là người ngoài, mà là người của Thái Hòa tộc.
Bọn họ trộm thi thể không chỉ là để nuôi thi thể mà còn luyện thi thể.”
Hàm Cương nói.
“Luyện thi thể?” Dạ Dao Quang nhíu mày:
“Luyện thi thể không nên chọn một thi thể chết có mệnh cách thuộc âm, hơn nữa còn vào chết ngày xấu hoặc giờ âm.”
“Dạ cô nương có lẽ không biết, Thái Hòa tộc có một phép thần thông chính là bí quyết luyện thi thể, yêu cầu đối với thi thể không hà khắc như người ngoài luyện thi thể, chỉ có điều cần số lượng cực lớn các thi thể. Có
người nói nếu pháp công này được luyện thành công, có thể đạt được đại
quân linh hồn người chết khiến thi thể trở thành vũ khí giết người sắc
bén và bất tử, còn đáng sợ hơn so với con rối.” Sắc mặt Hàm Cương thận
trọng nói:
“Chỉ có điều phép thần thông này yêu cầu cực cao đối
với người tu luyện. Thái Hòa tộc đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện
người có khả năng tu luyện. Nhưng thiếu tộc trưởng Thái Hòa tộc ngày nay lại đột nhiên biết phép thần thông này, bây giờ chính là thời kỳ mấu
chốt trong tu luyện.”