“Trạm ca, hai người chúng ta thật đúng là hỗ trợ lẫn nhau. Nơi tụ âm này là
một nơi có vị thế địa lý vô cùng đặc biệt, hướng của nó là hướng đông
tây hoặc hướng tây bắc.”
Vừa nói cô vừa cầm la bàn hướng đến Ôn Đình Trạm:
“Chàng xem, nơi này là hướng tây bắc, kim la bàn đã không bình thường, như này còn có thể khống chế được. Càng đi về phía trước, âm dương không đồng
đều nó cũng sẽ mất thăng bằng.”
Dạ Dao Quang nhìn về phía trước,
đây là đường mòn được phân ra. Ngoại trừ cây trúc được gió thổi xào xạt, những cây thực vật khác cũng không sinh trưởng, ngay cả cỏ cũng không
có. Gió âm thổi từ bên ngoài vào, âm thanh của cây trúc khiến người ta
có một loại ảo giác vạn quỷ khóc.
“Chàng xem, kéo dài là rừng
trúc cao cao, bên kia là vách đá dựng đứng, con đường ngoằn ngoèo như
rắn tạo thành khiến hai khí âm dương không cách nào luân chuyển. Ánh mặt trời nhiều năm không chiếu đến sẽ hình thành một nơi tụ âm. Nếu được
chôn cất ở đây, thi thể sẽ hấp thụ âm khí, từ từ hình thành cương thi.
Khi cương thi được hình thành, nếu được hút máu tươi của động vật hoang
dã trong rừng sẽ ngày càng mạnh lên, cộng thêm tinh hoa vào đêm trăng
tịch mịch thì cương thi bay sẽ được hình thành.” Nói xong, Dạ Dao Quang
nắm lấy tay Ôn Đình Trạm:
“Chúng ta vào xem sao.”
Bước
vào rừng trúc, từng đợt gió thổi tới rét thấu xương hơn cả trời đông giá rét, ảnh hưởng đến cảnh quan xung quanh. Từng đợt gào khóc thảm thiết
khiến lòng người phiền muộn, tê cả da đầu. Đối với Dạ Dao Quang thì gặp
hoài nên quen. Còn về Ôn Đình Trạm thì khả năng bình tĩnh của cậu vốn
phi phàm, thêm chuyện quỷ vương ở bờ sông cộng với chuyện đường hầm quỷ ở địa cung, bản thân đều tự mình trải qua nên không sợ hãi ảo giác này.
Sau khi bọn họ đi qua sơn cốc thì quả nhiên thấy được một ngôi mộ, bia mộ
đều đã mục nát hết rồi. Đất trên mộ cũng tản ra, có thể thấy được quan
tài.
“Chắc là không mời địa sư. Người chôn cất chỉ muốn tìm một
chỗ khuất nào đó để mai táng bọn họ, không ngờ rằng lại tìm đến một nơi
tụ âm.”
Dạ Dao Quang nhìn lướt qua một lần, là một ngôi mộ rất
bình thường, hầu như chính là đào một cái hố đủ để bỏ hai cái quan tài
vào, chứ đừng nói là có vật chôn chung gì. Dạ Dao Quang quan sát quan
tài, ánh mắt có chút phức tạp.
“Nàng đang lo cho tiểu cương thi trong quan tài?”
Ôn Đình Trạm liếc mắt liền hiểu được nỗi lo lắng của Dạ Dao Quang.
“Ừm, nó không hại người nào cả nhưng muội không thể dễ dàng để nó sống được. Nó sống thì nhất định sẽ lấy máu tươi của người làm thức ăn.”
Dạ Dao Quang khẽ thở dài một hơi, không dễ gì sắp xếp ổn thỏa cho tên nhóc này.
Bị chôn ở chỗ này không phải là lỗi của nó, trở thành cương thi cũng không phải tự ý nó muốn. Tuổi còn nhỏ mà đã bỏ mạng, chết cũng không được an
nghỉ, khó lắm cũng xem như sống lại nhưng không được công nhận. Cô không thể làm như những người tu luyện khác, thiêu đốt nó để mọi việc thuận
lợi.
“Nàng dự định giải quyết nó như thế nào?”
Ôn Đình Trạm hỏi.
“Đem nó đi, muội giải âm khí trên người nó đi. Mặt khác tìm một chỗ tốt để an táng nó.”
Dạ Dao Quang không do dự nói.
“Được.”
Ôn Đình Trạm gật đầu, đích thân tiến lên, nhảy xuống bên rìa, hai tay kéo
chiếc quan tài nhỏ, dự định kéo lên. Tay vừa đưa vào là một mảng lạnh
buốt, may mà trên người cậu có Dương châu và ngọc bội mà Hư Cốc đưa, khí tức nóng rực chảy xuống hóa giải âm khí. Nhờ vậy mới không bị âm khí đi vào cơ thể, cũng vì vậy, Dạ Dao Quang mới yên tâm để Ôn Đình Trạm xuống dưới.
“Cẩn thận chút, tiểu tử này vẫn còn đang ngủ. Chàng làm nó thức dậy, nó chạy ra quan tài, thấy ánh mặt trời cũng không tốt.”
Bởi vì cương thi thoát ra ngoài nên nắp quan tài đã không còn bịt kín nữa.
Nhìn thấy có thể thoải mái di chuyển, Dạ Dao Quang vội vàng tiến lên
giúp đỡ, hai người hợp lực mới đưa quan tài lên được.
Vừa để
quan tài xuống, Dạ Dao Quang nhanh chóng ấn nắp quan tài mà người trong
đó đang động đậy. Cũng may cô nhanh tay nhanh mắt một chưởng đè thật
chặt xuống, khí ngũ hành di chuyển gắt gao ngăn chặn lại. Tay kia của cô nhanh chóng lấy ra bốn lá bùa, dán lên bốn chỗ của nắp quan tài và rìa
quan tài.
Nắp quan tài không động đậy nữa nhưng bên trong quan tài lại phát ra tiếng va chạm. Dạ Dao Quang vỗ tay, gõ quan tài:
“Tiểu tử kia, ngoan ngoãn ngủ đi, tỷ tỷ mang ngươi rời khỏi nơi vạn kiếp bất phục này.”
Nói xong, Dạ Dao Quang không để ý tiểu cương thi đang đập nghe có hiểu lời cô nói hay không, nói với Ôn Đình Trạm:
“Đưa Thiên Lân cho muội, chàng đưa quan tài qua một bên đi.”
Ôn Đình Trạm lấy Thiên Lân đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang lấy la bàn ra đưa cho Ôn Đình Trạm để tìm cửa sinh, dùng khí
ngũ hành vẽ một vòng tròn, lấy ba đồng Tường Phù Thông Bảo liên kết với
nhau dọc theo rìa khảm xuống mặt đất rồi mới để Ôn Đình Trạm đưa quan
tài vào. Chờ đến khi Ôn Đình Trạm sắp xếp ổn thỏa xong, Dạ Dao Quang tìm ra nơi tốt, ngồi xếp bằng xuống.
Cô đặt hai tay trên đầu gối bấm ra thủ quyết giống nhau, cánh môi khẽ nhúc nhích, tiếng nói nhỏ nhẹ
không ổn định trong gió nhanh chóng đã bị thổi tan, rất nhanh từng vòng
sáng chung quanh cô dần dần không ổn định, thủ quyết phút chốc biến đổi. Trước mắt Dạ Dao Quang, hai tay cô đan xen, mũi đao Thiên Lân hướng lên trời đang trôi lơ lửng. Ngón tay của cô là một thủ quyết phức tạp kéo
dọc theo hai bên, biến hóa theo đầu ngón tay của cô. Khí tức lạnh lẽo
bốn phía chợt nổi lên tạo thành một cơn lốc hướng tới Thiên Lân. Vòng
tròn Tường Phù Thông Bảo xung quanh Ôn Đình Trạm phát ra tiếng leng keng rất chói tai, bắn ra một tia kim quang bao vây Ôn Đình Trạm. Dường như
cơn lốc này lại bị một tia kim quang nhìn bằng mắt thường không thấy
đánh văng ra, hoàn toàn không làm gì được Ôn Đình Trạm.
Mà trước
mặt Dạ Dao Quang, âm khí nồng nặc bốn phía Thiên Lân dường như muốn
ngưng tụ trở thành hình dáng thực sự, âm khí nồng đậm đẩy không khí đi.
Thiên Lân trước mặt cô tựa hồ rơi vào vũng bùn, xoay chuyển nặng nề, hấp thụ âm khí bốn phương tám hướng từng chút một.
Rất nhanh thân
thể Thiên Lân căng lên, trở thành một hình cầu, kích thước vẫn như ban
đầu, chỉ có lưỡi đao không biết lớn thêm gấp bao nhiêu lần, thoạt nhìn
có chút khôi hài.
Ôn Đình Trạm bỗng dưng cảm giác bầu trời âm u,
ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu. Không biết một áng mây đen vừa dày vừa nặng từ đâu kéo đến, ánh chớp dữ tợn bắt đầu lóe ra, tựa như lúc nào
cũng muốn bổ xuống.
Dạ Dao Quang sợ hãi, động tác ngón tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng xinh đẹp
như nhụy hoa nở rộ nhanh chóng biến ra một bí quyết. Nhưng cô nhận ra
mình không thể đuổi âm khí đi được, mà Thiên Lân cũng không chịu sự
khống chế của cô nữa!
“Con trai!”
Thiên Lân bị sét đánh,
cô mặc kệ, dù sao cũng là một vật chết, quan trọng là bên trong Thiên
Lân còn có Dạ Khai Dương. Dạ Khai Dương chính là quỷ hồn, căn bản chịu
không nổi lôi kiếp.