Toàn thân Dạ Dao Quang vận khí ngũ hành, cô đang tập trung vẽ tấm bùa
cuối cùng, ngăn chặn luôn sự chuẩn bị của nó. Khi một luồng sát khí
cuồng bạo kéo tới, nghe thấy tiếng rồng ngâm một cách rất rõ ràng. La
bàn bị đánh bay ra rồi lại bay trở về, dựng đứng trước mặt Dạ Dao Quang. Từng luồng linh khí màu bạc trắng trong la bàn bay ra ngoài tạo thành
một mảng khí âm sát tách Dạ Dao Quang ra.
Dạ Dao Quang mừng vui
trong lòng, tăng tốc độ vẽ nửa lá bùa còn lại. Trong chớp mắt, bỗng
nhiên Dạ Dao Quang đưa tay ra rồi thu lại, hạ xuống nét cuối cùng. Toàn
bộ máu bỗng nhiên sáng lên một tầng ánh sáng, biến mất vào trong lá bùa. Cổ tay Dạ Dao Quang giống như đang đeo một dây ruy băng màu vàng, độ
cong mềm mại của thân thể cô thành một hình cung. Hai cánh tay cô động
đậy, giấy vàng bay ra, đồng thời đọc niệm chú ngăn la bàn lại.
La bàn vừa thu lại, cương thi bay bổ nhào về hướng Dạ Dao Quang, thân thể
Dạ Dao Quang nhanh chóng nằm xuống đất. Cương thi bay áp sát từ phía
trên xuống, khi vẫn chưa áp sát đến người Dạ Dao Quang đã bị hình xoắn
ốc giấy vàng tạo thành bao vây bay vòng vòng trên không trung.
Dạ Dao Quang thờ hổn hển, nhìn cương thi bay đang treo lơ lửng phía trên
cách mình chưa đầy mười centimet, tim vẫn còn đang đập thình thịch. Toàn bộ sức lực cô đều đã bị cạn kiệt, đại chiến kịch liệt kinh sợ hơn cả
lúc đối phó với ma vương của chuông lắc bên sông làm cô sức cùng lực
kiệt.
Bây giờ cô cũng đã mệt lả rồi, cũng chỉ có thể làm cương
thi bay đứng im lại. Giống như những lần trước, Dạ Dao Quang cũng không
đoái hoài tới nghỉ ngơi, nhanh chóng lấy ra Tử Linh châu, nhẫn nhịn nỗi
đau do khí ngũ hành gây ra, mạnh mẽ thúc giục, tôi luyện ra Hỏa linh nhỏ xíu như hạt nước ở đầu ngón tay. Chỉ mất một lúc, cuối cùng giấy vàng
của cô bắt đầu có dấu hiệu bị rách, thân thể Dạ Dao Quang nhanh chóng
lật sang bên cạnh, đồng thời bắn hạt nhỏ trên đầu ngón tay đến giấy
vàng.
Trong khi cô lăn qua, giấy vàng trên cương thi bay bắt đầu
ngấm Hỏa linh. Dạ Dao Quang dừng lại một nơi tương đối an toàn, nhắm mắt để bình ổn lại trạng thái mệt lả của bản thân. Lúc này có một vật rơi
từ trên trời xuống, Dạ Dao Quang cũng không mở mắt, giơ tay tiếp được la bàn, sờ vào mặt bóng loáng.
“Lần này may mà có ngươi đó.”
Dạ Dao Quang chỉ vào long mạch trong la bàn, bằng không cô chỉ sợ không
chết thì cũng tàn phế, lúc này cô mới cảm thấy một chút cảm giác thoải
mái sau khi thoát khỏi tai nạn.
La bàn trong lòng bàn tay của Dạ
Dao Quang hơi động đậy, sau đó yên tĩnh lại như là đáp trả lại cô. Dạ
Dao Quang cũng không dám trì hoãn, sau khi thu hồi la bàn nhanh chóng
ngồi xếp bằng, lấy Thủy Tinh châu có dự trữ sẵn khí ngũ hành trên cổ
tay, nhanh chóng ngưng tụ vào trong cơ thể để xóa đi nỗi đau nội lực khi khí ngũ hành đã cạn kiệt.
Không biết qua bao lâu, Dạ Dao Quang
chỉ cảm thấy cơ thể đã khôi phục được một ít nguyên khí, chí ít không
cảm thấy mệt lả nữa mới chậm rãi thu tay lại. Sau khi mở mắt thì lại
giật nảy mình lên.
Có một cương thi khoảng chừng năm sáu tuổi
đang đứng trước mặt cô. Y phục không mục nát, có thể nhìn ra là cách ăn
mặc của tiền triều, da cũng không sần sùi ghê tợn, hẳn là chưa trở
thành cương thi bay. Vậy đó chính là cương thi nhảy rồi?
Đáng ghét, đây là nơi quái quỷ gì vậy, hết một cương thi bay lại đến một cương thi nhảy!
Dạ Dao Quang nhìn tiểu cương thi đang đứng trước mặt không nhúc nhích, cô
có chút bỡ ngỡ. Cô mới vừa khôi phục một chút nguyên khí chỉ sợ lại
không trụ được. Nhưng tiểu cương thi này bất động, cô cũng bất động.
Khóe mắt liếc thấy có một động tối cách đó không xa, cương thi này chắc là
không thấy cô thiêu rụi cương thi lớn đâu nhỉ? Nếu hai cương thi này là
tự nhiên tạo thành, sào huyệt chắc cách nơi này không xa. Như vậy hai
người bọn họ chắc là được chôn chung, cũng có thể bọn họ là quan hệ cha
con.
Tuy cương thi nhảy không khôi phục hoàn toàn thần trí nhưng
là huyết mạch trời sinh giữa cha con, mẹ con thì không thể nào cắt đứt.
Nếu nó thấy được cô thiêu đốt cha nó chắc chắn sẽ không bình thản như
thế này được, vẻ mặt hiện tại chắc là không nhìn thấy. Nhưng Dạ Dao
Quang không lơ là một phút nào cả.
Một người một cương thi mắt
lớn nhìn mắt nhỏ, tiểu cương thi rốt cuộc cũng động đậy rồi. Dạ Dao
Quang cho rằng nó muốn công kích nhưng không ngờ nó lại quay người nhảy
đi, nhảy vào khu rừng rậm bên cạnh Dạ Dao Quang.
Trong đầu xuất
hiện ra một dấu hỏi lớn, lúc Dạ Dao Quang đang hoài nghi mới phát hiện
bốn phía đã bắt đầu sáng lên, thoáng chốc đã sáng rồi. Vốn dĩ đuổi theo
cương thi bay đã mất hơn một canh giờ rồi, sau lại đại chiến một trận
cộng thêm việc cô điều tức lại khí huyết, trời sáng cũng là chuyện bình
thường. Chẳng trách tiểu cương thi muốn chạy, trước khi trở thành cương
thi bay thì cương thi đều sợ ánh sáng.
Thở mạnh ra một hơi, Dạ Dao Quang giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Nơi này cách huyện Phù Lương e là bốn năm trăm dặm. Bây giờ cô mệt đến nỗi
một ngón tay còn không động đậy được, nhưng lại sợ Ôn Đình Trạm lo lắng
cho cô. Suy nghĩ đi rồi suy nghĩ lại cuối cùng cô quyết định tu luyện
trước, bộ dạng này mà để Ôn Đình Trạm thấy được không chừng lại lo lắng
hơn. Hơn nữa Ôn Đình Trạm mang theo Tiểu Quai Quai, muốn tìm cô không
khó lắm.
Vì vậy Dạ Dao Quang đứng lên, lấy la bàn ra định một
phương vị, tìm một nơi tương đối khuất bắt đầu tu luyện. Tiêu hao số lớn nên phải bổ sung số lớn, Dạ Dao Quang nhanh chóng bổ sung khí ngũ hành của trời đất, lần hấp thụ này cũng đến trưa.
Lần mở mắt này, Dạ
Dao Quang lại càng hoảng sợ, lúc này xuất hiện không phải là cương thi
mà là một thiếu niên xinh đẹp sống sờ sờ.
“Chàng tới nhanh thật.”
Thiếu niên xinh đẹp không ai khác, mà chính là Ôn Đình Trạm.
“Mau ăn thứ gì đi.”
Ôn Đình Trạm lấy bánh bao vẫn còn ấm đưa cho Dạ Dao Quang.
Bụng đói của Dạ Dao Quang kêu ùng ục, lấy luôn cả giấy dầu trong tay của Ôn
Đình Trạm, hai ba lần liền ăn hết năm chiếc bánh bao lớn. Sau khi ăn
xong Ôn Đình Trạm lại đưa túi nước đến, nước vẫn còn đang ấm.
“Một canh giờ trước ta đã tới rồi, thấy nàng đang tu luyện, vì vậy ta đi vào trấn mua ít đồ ăn.”
Ôn Đình Trạm chủ động giải thích, lấy một chiếc khăn tay đưa cho Dạ Dao Quang.
“Tìm thấy cương thi bay chưa?”
“Đã bị muội tiêu diệt rồi.”
Nhận lấy khăn tay lau sạch miệng, Dạ Dao Quang nói:
“Nhưng bên trong vẫn còn có một đứa nhỏ nữa, ban ngày không dám ra ngoài.”
“Nàng muốn đi tìm nó?”
Ôn Đình Trạm lập tức hiểu được tâm tư của Dạ Dao Quang.
“Đúng, cho dù tiểu cương thi này bị tiêu diệt rồi, muội cũng phải vào xem sao.”
Dạ Dao Quang giải thích.
“Nơi này phong thuỷ quái dị, chắc là cực kỳ dễ dàng hình thành cương thi,
nhất định phải thay đổi phong thủy. Nếu không sau này có người đến đây
mai táng, qua hai ba trăm năm sẽ có cương thi.”
Đây cũng xem như là tạo phúc cho hậu thế.
“Được, ta đi cùng nàng.”
Ôn Đình Trạm gật đầu đồng ý.
Ôn Đình Trạm đã đuổi kịp rồi, đương nhiên Dạ Dao Quang sẽ không bỏ lại một mình cậu. Hơn nữa cương thi bay đã bị tiêu diệt, giữa ban ngày ma quỷ
cũng không dám ra ngoài.