Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tất nhiên không nghe thấy lời nói của hai
người Liễu Cư Yến. Ra khỏi nha phủ, sắc mặt Ôn Đình Trạm vẫn bình thản,
cậu cũng không dừng trước xe ngựa đặt trước cửa của Trọng gia, mà ánh
mắt trước nha phủ dường như tùy ý đảo qua một lần, bắt được một hình
bóng mới vừa chớp mắt đã quay lưng đi mất. Bóng người màu xám này cất
bước rất nhanh, hai người nhanh chóng đuổi theo.
Một mạch theo
đến một quán trà vô cùng xa hoa. Dạ Dao Quang từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy quán trà xa nào hoa đến vậy, bảng hiệu đều làm từ vàng ròng
hào quang lấp lánh. Thấy vậy, Dạ Dao Quang không khỏi lầm bầm:
“Không sợ nửa đêm có người đến trộm mất à.”
“Nếu Dạ công tử yêu thích, Đơn mỗ sai người tháo ra tặng cho Dạ công tử, thế nào?” Một giọng nói từ lầu hai truyền đến.
Dạ Dao Quang giương mắt nhìn thấy Đơn Cửu Từ đang hai tay ôm lấy mỹ nhân
dựa vào lan can. Hắn đúng là rất yêu màu xanh, lại mặc trường bào thêu
hình cây trúc màu xanh nhạt, đường viền tơ vàng. Hoa văn phức tạp trên
cổ áo và đai lưng đều dùng tơ vàng thêu lên vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Tuy
thiếu đi một chút tùy ý của đêm qua nhưng toàn thân thật ra lại tràn đầy khí chất một đại công tử thế gia quyền quý. Hắn buộc tóc bằng gấm màu
xanh nhạt, gió thổi qua khiến mái tóc đen quấn quanh nhè nhẹ tung bay.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Dạ Dao Quang không khỏi nảy sinh ác ý, không
biết thằng nhãi này có thích đội cả nón xanh hay không.
Lúc này
Ôn Đình Trạm đã dẫn theo Dạ Dao Quang bước lên lầu hai: “Thiên hạ đệ
nhất trà này, tại hạ mới chỉ nghe danh. Hôm nay may mắn đi ngang qua nơi này mới biết được thì ra đây là của Đơn công tử. Chẳng biết có được mời một chén nước uống không?”
“Kỳ Úc công tử đại giá quang lâm,
sao dám chậm trễ. Hai vị mời ngồi.” Đơn Cửu Từ cũng đã tiến lại đây từ
chỗ mỹ nhân vừa mới ôm ấp, làm một tư thế mời với Dạ Dao Quang và Ôn
Đình Trạm. Thấy hai người ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống.
“Nghe
nói Kỳ Úc công tử không thích uống trà, nhưng quán trà này của Đơn mỗ
chính là độc môn bí phương, Kỳ Úc công tử chẳng lẽ không muốn nếm thử?”
“Đa tạ ý tốt của Đơn công tử, trà có độc đáo đến mấy chung quy cũng là từ
nước mà pha thành, vạn sự không rời bản chất bên ngoài, cớ gì phải gây
sức ép đến cùng?” Ôn Đình Trạm cười nhạt.
“Người sống cả đời,
chớp mắt trăm năm, thời gian vội vàng, đương nhiên là có thể sống vui
lúc nào thì thoải mái sống vui lúc đó.” Lúc này đã có hạ nhân bưng lên
bánh trà tinh tế, mà trước mặt Ôn Đình Trạm cũng có một chén nước trắng
ấm áp. Đơn Cửu Từ nâng nhẹ ấm trà rót cho Dạ Dao Quang một chén.
“Nếu không đi sâu nghiên cứu, thứ tốt tự nhiên sẽ bị mai một. Đơn mỗ tâm
không có chí lớn nhưng lại hiếu kỳ đối với vạn sự vạn vật thế gian này,
luôn muốn nhìn vật gì khuyết thiếu, vật gì dư thừa, việc này người kia
có còn như trước hay không.”
“Xem ra thu hoạch của Đơn công tử cũng tương đối khá.” Ôn Đình Trạm nâng chén nước lên nhấp một ngụm.
“Đâu có đâu có, chỉ là phát hiện ra một số người và một số chuyện thú vị mà
thôi.” Đơn Cửu Từ vô cùng khiêm tốn nói một câu, cũng uống một ngụm trà
mới nói tiếp:
“Chỉ có điều, Kỳ Úc công tử cũng là người thú vị nhất mà Đơn mỗ phát hiện.”
“Quả thực là vinh hạnh sâu sắc.” Ôn Đình Trạm nói như vậy, trên mặt lại không có một chút biểu cảm.
“Kỳ Úc công tử cố ý tới gặp Đơn mỗ không phải chỉ vì uống một chén nước đơn giản như vậy đúng không?” Đơn Cửu Từ hỏi.
“Công tử thông minh phi phàm, chi bằng đoán một chút đi.” Ôn Đình Trạm gác
lại chén nước trong tay, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn về phía Đơn Cửu Từ.
Ngón tay cầm chén trà của Đơn Cửu Từ giật giật, hắn lắc đầu
bật cười nói: “Nếu là người khác, Đơn mỗ tự nhận còn có mấy phần khả
năng nhưng đổi lại là Kỳ Úc công tử, Đơn mỗ dứt khoát không muốn hao tâm tổn trí. Có gì mời công tử nói thẳng.”
“Thực ra cũng không có
chuyện gì.” Ôn Đình Trạm thản nhiên nói, ánh mắt như có như không liếc
về phía tấm bình phong trong phòng, nơi đó có người cả Ôn Đình Trạm và
Dạ Dao Quang đều biết.
“Tại hạ chỉ có một câu cần Đơn công tử nhắn giùm.”
“Không biết là câu gì, nhắn với người phương nào?” Đơn Cửu Từ cười hỏi:
“Đơn mỗ và công tử cùng lắm mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, người công tử và Đơn mỗ cùng biết e rằng cũng chỉ có Vĩnh Phúc Hầu.”
“Người này tại hạ không biết nhưng lại có giao tình với Đơn công tử.” Ôn Đình Trạm cười nhạt:
“Đơn công tử vừa mới cùng người đó pha trà nói chuyện phiếm, có thể thấy
được thâm giao đã lâu. Đơn công tử chỉ cần nhắn nhủ giúp tại hạ ba chữ:
Bệnh quáng gà.”
“Bịch.” Ôn Đình Trạm vừa mới nói ra ba chữ, trong phòng liền truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
Ôn Đình Trạm chậm rãi nhếch môi: “Mấy người tại hạ ra ngoài đã lâu, lúc
này Hầu gia lại vướng vào án mạng giết người, chắc hẳn Hầu phủ bây giờ
đang hết sức hỗn loạn. Là một người bạn tâm giao tri kỷ, tại hạ không
thể không quay về giúp hắn coi chừng một chút. Cáo từ, Đơn công tử.”
“Thứ cho không tiễn xa được.” Nụ cười trên mặt Đơn Cửu Từ rốt cuộc không kìm được.
Dẫn theo Ôn Đình Trạm rời khỏi quán trà, lên xe ngựa, Dạ Dao Quang không
khỏi hỏi: “Trạm ca, bệnh quáng gà là có ý gì, sao lại khiến đường đường
là một Tuần phủ sợ đến vậy, sắc mặt Đơn Cửu Từ cũng lập tức thay đổi.
Chà chà, rốt cuộc cũng túm được bộ dạng không còn cười hề hề của hắn.”
“Nàng cũng biết người trốn bên trong phòng trà là Tuần phủ Giang Tô?” Ôn Đình Trạm buồn cười hỏi.
“Cái này còn không rõ ràng sao?” Dạ Dao Quang giận.
“Chàng không phải đã nói vị Tuần phủ này chờ ở bên ngoài bắt Liễu Cư Yến sao,
còn nói người này chàng không quen. Đơn Cửu Từ lại vừa mới cùng người đó pha trà, đây không phải là Tuần phủ Giang Tô thì là ai được nữa?”
“Phải, là Tuần phủ Giang Tô. Người bị bệnh quáng gà.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Chàng nói Tuần phủ Giang Tô là người mắc bệnh quáng gà?” Dạ Dao Quang không
thể bình tĩnh, quáng gà cũng là một tật bệnh. Làm quan trong triều đình, nhất là quan to lại có tật bệnh như vậy tuyệt đối không thể nào làm
được vị trí này. Bởi vì người mắc bệnh quáng gà buổi chiều sẽ không nhìn thấy đồ đạc, mà Tuần phủ của một tỉnh nắm giữ quân vị quan trọng,
chuyện xảy ra nhiều vô số kể. Nếu lại vì bệnh quáng gà, sơ sẩy một cái
có khả năng dẫn tới đại họa.
“Đây là tội khi quân!”
“Không sai, tội khi quân.” Ôn Đình Trạm bình thản gật đầu.
“Đơn Cửu Từ cũng thật to gan, hắn lại trọng dụng một người phạm vào tội khi quân!” Dạ Dao Quang nghĩ đến không thể tin nổi.
“Không phải hắn muốn dùng, mà là hắn bí quá hoá liều.” Ôn Đình Trạm lạnh giọng cười.
“Bắt đầu từ khi ta cứu Bình nhị phu nhân làm đảo lộn kế hoạch của hắn, ta
cũng đang từng bước chỉnh hắn. Hắn cần tốn thời gian nhiều ngày đi điều
tra chúng ta, có thể ta đã khiến hắn thấy rõ, đêm qua bất kể là như thế
nào ta cũng sẽ khiến hắn phải giao Bình đại gia cho ta. Hắn đương nhiên
cũng biết thời biết thế, muốn để ta nếm thử cảm giác phí hết tâm tư lại
mang đá đập lên chân mình là mùi vị gì. Khi đó ta bèn suy nghĩ nếu hắn
giao Bình đại gia cho ta, sau đó hắn phải làm thế nào. Ồ, không có việc
gì khiến một người thông minh đau khổ hơn việc khiến hắn tự cho rằng
mình thông minh mà lại hại chết người bạn thân nhất của mình. Cho nên
hắn nhất định sẽ khiến ta mua dây buộc mình trên người Bình đại gia, như vậy hắn sẽ ép Bình đại gia hãm hại Trọng Nghiêu Phàm, tốt nhất là có
thể lôi cả ngoại tổ phụ Liễu Cư Yến của ta xuống nước. Cho nên đây là
cục diện hoàn mỹ nhất. Ta phải tìm một cánh cửa đột phá, đó chính là
biết cách lợi dụng điểm yếu mỗi người, Bố chánh sứ không đủ lý do để tự ý rời vị trí, chỉ có Tuần phủ có quyền bắt giữ Liễu Cư Yến vào thời điểm nhanh nhất. Trong một ngày hắn điều tra cả nàng và ta rành mạch
không sót một chi tiết, mà trong một ngày ta cũng đào ra nhược điểm trí
mạng của quân cờ quan trọng nhất của hắn.”