Khi Dạ Dao Quang đuổi theo nghe ở góc tường, Ôn Đình Trạm và Liễu Cư Yến đã đi đến vườn hoa trong chính viện của Bình gia. Nơi đây tầm nhìn rộng rãi, phong cảnh tuyệt đẹp. Đứng trên cầu, ánh mắt Liễu Cư Yến dừng lại
trên mặt hồ, rất lâu không nói gì. Những thị vệ theo bên mình của ông
đứng ở rất xa, trấn giữ hai lối quan trọng.
Còn Ôn Đình Trạm cũng lặng im đứng phía sau Liễu Cư Yến nửa bước, sự kiên nhẫn của cậu rất
tốt, Liễu Cư Yến không nói, cậu cũng không nói. Hai người sau khi đứng
được khoảng mười lăm phút, Liễu Cư Yến mới mở miệng nói: “Con không nên
tới đây.”
“Vì sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng hỏi.
“Ta biết ý đồ đến đây của con, con quay về đi. Ta không có lời nào để nói với con.” Liễu Cư Yến thở dài một hơi nói.
“Đại nhân dường như đã hiểu sai rồi, học trò nói là đến tìm đại nhân lúc nào?” Ôn Đình Trạm cười nhạt:
“Đường trong thiên hạ này, người trong thiên hạ đều có thể đi, học trò không
phải là người phạm trọng tội của triều đình, chỗ nào không nên đi?”
Liễu Cư Yến nghiêng người nhìn Ôn Đình Trạm với ánh mắt phức tạp mà kể cả
người thông minh như Ôn Đình Trạm cũng nhìn không thấu một hồi lâu rồi
mới bình thản nói: “Ta biết con thông minh, cũng biết chí hướng của con. Nếu con tin ta thì đừng bước về phía trước, núi cao hiểm trở, con cứ
tiếp tục đi thì nhất định sẽ thịt nát xương tan.”
Ánh mắt Ôn Đình Trạm ngưng lại, cậu không hề tỏ ra yếu kém nhìn lại Liễu Cư Yến, muốn
tìm ra hàm ý thâm sâu ẩn chứa trong lời ông ấy nói. Nhưng Liễu Cư Yến
rất nhanh chóng thu lại tất cả tâm tình, ánh mắt sâu thẳm như không hề
bận tâm.
Một lúc lâu Ôn Đình Trạm mới lặng lẽ thu ánh mắt lại: “Đa tạ Liễu đại nhân khuyên nhủ.”
“Con không hề nghe lọt tai lời của ta nói.” Liễu Cư Yến hơi ngẩng đầu:
“Ta biết trong lòng con vẫn còn rất nhiều ngăn cách đối với ta, nhưng ta
thân là tổ phụ, chỉ hy vọng con có thể vui vẻ bình an. Đế đô với con mà
nói không phải là đường tương lai rực rỡ, mà là một đường hoàng tuyền
không có lối về. Mẫu thân con không phải do người Liễu gia làm hại, ta
làm cha nhất định không thể ngồi nhìn người Liễu gia lấy đi quyền được
sống của nữ nhi.”
“Ông biết được ai hại chết mẫu thân ta?” Ánh mắt của Ôn Đình Trạm bỗng nhiên trở nên sắc bén.
“Ta không biết.” Liễu Cư Yến nói rất quả quyết và dứt khoát:
“Nhưng ta có thể đoán được là những người nào, những người này người nào cũng
không phải là người mà con có thể động vào. Chỉ cần bệ hạ vẫn còn thì sẽ không có ai có thể động đến bọn họ.”
Những lời của Liễu Cư Yến
khiến chân mày của Ôn Đình Trạm nhíu chặt, mẫu thân chẳng qua chỉ là một cô nương khuê các không bước chân ra khỏi cửa tiếp xúc với người ngoài
của Liễu gia, vì sao bà ấy lại liên quan sâu đến như vậy, người muốn hại chết bà ấy lại có được sự che chở của bệ hạ...
“Ông nói cho ta biết, ông nghi ngờ ai?” Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn chằm chằm vào Liễu Cư Yến.
“Ta nghi ngờ ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta không có chứng cứ.
Cho dù ta có, ta cũng sẽ không giao nó ra. Việc của mẫu thân con dừng
lại ở đây, con muốn giải oan cho mẫu thân con thế nào cũng sẽ liên lụy
đến tính mạng của con.” Liễu Cư Yến nói rất nhẹ nhàng, giống như một
trưởng bối đang ân cần khuyên bảo một vãn bối.
“Ông không nói cho ta cũng không sao, ta thế nào cũng phải làm quan, ai cũng không thể
ngăn cản, sẽ có một ngày ta sẽ bày ra tất cả chân tướng.” Giọng điệu của Ôn Đình Trạm cũng trầm ổn kiên định, ánh mắt đen nhánh vô cùng sâu
thẳm:
“Liễu đại nhân còn có việc phải làm, học trò không dám làm phiền Liễu đại nhân nữa, cáo từ.”
Cậu muốn làm quan đã không chỉ là vì cái chết của mẫu thân nữa, mà là vì
người quan trọng nhất trong cuộc sống hiện tại. Cậu muốn trở thành một
người tạo phúc cho muôn dân thiên hạ, giúp cô bảo vệ những công đức lớn
lao nhất trên thế gian này, để cô có thể tự do tự tại rong chơi bay lượn khắp cửu châu đại lục mênh mông này dưới sự che chở của cậu.
Liễu Cư Yến nhìn thiếu niên bất khuất, ngẩng đầu ưỡn ngực, bóng lưng thẳng
tắp như cây trúc đó bước chậm rãi đi xuống cầu đá, giọng nói của ông
trầm trầm vang lên:
“Trạm nhi, nếu con cố chấp chọc thủng lớp
giấy này, con không những cái gì cũng không có được, mà kiếp này còn sẽ
mất đi tất cả những thứ mà con trân quý đó.”
Cơ thể của Ôn Đình
Trạm đột nhiên dừng lại, cậu không quay đầu nhưng tiếng nói của cậu bình ổn khác thường: “Thế gian này, luôn luôn là người có tài thì sẽ chiến
thắng, chỉ có những kẻ không có năng lực mới sợ hãi. Ta sẽ để ông biết,
những thứ mà ta quý trọng, cho dù người ở trên bảo tháp chín tầng cũng
không thể khiến ta mất đi!”Nói xong, cậu nhẹ nhàng phẩy vạt áo rời đi.
Dạ Dao Quang trở về đợi một lúc lâu Ôn Đình Trạm mới về tới, sắc mặt của
cậu đã trở lại như bình thường, ngay cả hơi thở toàn thân cũng đã thu
lại. Dường như cậu và Liễu Cư Yến không nói chuyện gì quan trọng, nhìn
thấy Dạ Dao Quang thì chậm rãi nở một nụ cười nhẹ.
“Liễu đại nhân nói chuyện gì với chàng vậy?” Dạ Dao Quang đón Ôn Đình Trạm, tò mò hỏi.
“Bảo ta quay về.” Ôn Đình Trạm không hề nói dối, chỉ là không nói tỉ mỉ.
“Vậy chúng ta về thôi.” Dạ Dao Quang chép miệng.
“Được, trở về.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
Thế là hai người bọn họ liền theo Trọng Nghiêu Phàm, người đã dồn hết tâm ý ở Bình phủ, trở về Vĩnh Phúc Hầu phủ.
“Bình nhị ca không hề trúng độc, cũng không bị thương, là đột tử.” Trên đường trở về Trọng Nghiêu Phàm đã nói cho Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang nguyên nhân cái chết của Bình nhị gia.
Dạ Dao Quang không khỏi buồn
bực: “Bình nhị gia thường ngày có bị bệnh tim đập nhanh không? Hoặc đã
từng phát sinh bệnh kiểu đau cơ tim không?
“Theo như ta biết thì
chưa từng.” Trọng Nghiêu Phàm và Bình nhị gia rất thân thiết, trong lúc
hắn chán nản nhất thì đã nhận được sự giúp đỡ của Bình nhị gia, nói là
bạn thân thiết hoạn nạn có nhau một chút cũng không quá. Nếu như Bình
nhị gia thật sự bị bệnh như vậy, có lẽ sẽ không giấu giếm hắn, hơn nữa
đây lại không phải là bệnh không nhận ra được.
“Nếu đã như vậy,
tại sao lại đột nhiên đột tử?” Dạ Dao Quang buồn bực, những người đột tử thông thường đều là người có trái tim không tốt lắm.
“Ta đã mời
đến một người khám nghiệm tử thi giỏi nhất đến, để hắn kiểm tra lại một
lần nữa thi thể của Bình nhị ca. Nếu như đến cả hắn cũng nói Bình nhị ca đột tử, vậy thì không có gì phải nghi ngờ nữa.” Trọng Nghiêu Phàm
nghiêm túc nói.
Suốt dọc đường đi Ôn Đình Trạm cũng không hề nói
gì. Cho đến sau khi trở về đến trong phủ, biết được Lục Vĩnh Điềm và Văn Du, còn có cả Càn Dương lại đi ra ngoài chơi, Dạ Dao Quang liền đuổi
theo Ôn Đình Trạm đến tận phòng của cậu.
“Sao chàng lại nghi ngờ nhị phu nhân?” Dạ Dao Quang thẳng thừng hỏi.
Ôn Đình Trạm tay đang rót trà liền dừng lại: “Ta nghi ngờ nhị phu nhân lúc nào?”
Dạ Dao Quang nhìn cậu một cách hoài nghi: “Chàng không có? Sau khi chàng
đi nói chuyện với Liễu đại nhân, muội đã cố ý đi tìm theo hướng mà chàng nhìn, đó là hướng mà nhị phu nhân rời đi.”
Ôn Đình Trạm bỗng
nhiên cười: “Dao Dao, nàng sai rồi. Ta không hề nghi ngờ nhị phu nhân,
mà là nhìn thấy dáng đi của bà ấy khi được đầy tớ dìu đi vô cùng kỳ lạ
nên để ý một chút.”
“Dáng đi?” Dạ Dao Quang nghi hoặc.
“Nàng đã đuổi theo vậy chắc hẳn biết được nhị phu nhân đã bị thương, hơn nữa
cũng không nhẹ.” Ôn Đình Trạm không trả lời mà hỏi lại.
Dạ Dao Quang nghĩ đến tiếng kêu thảm của nhị phu nhân, không khỏi gật đầu.
“Nhưng rõ ràng là nhị phu nhân nhào về phía đại phu nhân, hơn nữa đại phu nhân dường như cũng không đánh trả.” Ôn Đình Trạm phân tích nói:
“Nếu nhị phu nhân vốn dĩ đã bị thương, vậy sao có thể thoát khỏi nhiều người như vậy đánh gục đại phu nhân. Như vậy vết thương của nhị phu nhân làm
sao mà có?”