Dạ Dao Quang nghe sợ nổi da gà, thảo nào ngay cả người tu luyện cũng giữ kín như bưng chuyện bùa chú như vậy. Cô sợ hãi không thôi, thở sâu một
hơi hỏi: “Bùa sinh tử chính là sống không bằng chết?”
“Đúng vậy.” Bách Lý Khởi Mộng gật đầu:
“Bùa sinh tử sở dĩ là bùa chú sống không bằng chết là vì một khi cô gặp
người mà bùa chú nhắm đến, cô không thể khống chế được linh hồn của
mình, biến thành một người không biết mệt nhọc, không biết đau đớn, dùng hết tất cả biện pháp điên cuồng đuổi giết người đó. Người này ắt phải
là người cực kỳ đáng sợ, cô sẽ phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng,
thắng thì sống, bại thì chết.”
Dạ Dao Quang vô cùng sợ hãi, cô
chưa từng nghĩ bùa chú này lại đáng sợ như vậy. Cô đã từng nghĩ nếu cô
vô ý gặp được Hàm Ưu thì cô sẽ áp dụng chiến thuật quanh co như thế nào, nhưng hôm nay lời Bách Lý Khởi Mộng nói với cô đã khiến kế hoạch của cô vỡ nát, cô chỉ có thể cầu mong không phải gặp Hàm Ưu sớm.
Thở sâu một hơi, Dạ Dao Quang hỏi: "Cái gọi là dùng hết tất cả biện pháp là chỉ…"
“Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của bùa sinh tử.” Bách Lý Khởi Mộng hết sức chăm chú nói với Dạ Dao Quang:
“Một khi cô gặp được người bùa chú nhắm đến, bùa chú sẽ phá hủy tất cả của
cô, bao gồm ký ức, linh hồn của cô. Nó sẽ khiến cô không thể khống chế
mà vận dụng hết thảy nhận thức của cô, cô sẽ phải nhờ người giúp cô hoàn thành sứ mệnh này.”
Toàn thân Dạ Dao Quang cứng ngắc, tay chân
lạnh lẽo, trong đầu cô bỗng xẹt qua Ôn Đình Trạm, Mạch Khâm, Qua Vô Âm
thậm chí là duyên sinh quan. Tất thảy những người này sẽ lần lượt vì cô
mà ngã xuống dưới lưỡi dao máu của Hàm Ưu.
Hất tâm ma ra khỏi đầu, Dạ Dao Quang bình phục tâm trạng: "Đa tạ cô đã báo cho ta biết những thứ này."
“Không cần cảm ơn, cô đã cứu Nghiêu Phàm, ta đương nhiên cũng cảm kích cô. Cô
cũng không có ý muốn dòm ngó gì cả, ta rất thích cô.” Bách Lý Khởi Mộng
nói rất thẳng thắn.
Nàng gặp được không ít người tu luyện, có hai người biết rõ nàng là linh tu, phản ứng đầu tiên chính là muốn biến
nàng thành bữa ăn, còn một người là người tu luyện Luyện Hư kỳ, suýt
chút nữa nàng đã phải chết nếu không gặp được Trọng Nghiêu Phàm. Nàng
không thích người tu luyện vì khi hấp thụ linh khí của nàng chẳng những
không bị trời phạt mà tu vi còn tăng mạnh, vì vậy mà nổi lòng tham, còn
luôn miệng nói nàng là yêu quái.
Chỉ có Dạ Dao Quang, khi đó nàng thản nhiên nói ra nàng là linh tu, nàng không bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của Dạ Dao Quang. Ngoại trừ kinh ngạc ra thì cô không có ý gì khác,
thậm chí còn có lòng tốt nhắc nhở nàng, sau khi nàng không nghe thì cũng không vạch trần nàng, không làm khó nàng.
“Người xấu cô gặp
phải quá nhiều.” Dạ Dao Quang không khỏi than nhẹ. Cô quá may mắn, ít
nhất bây giờ trừ hai cha con Vân Khoa lòng dạ hẹp hòi và Sở tam nương
hung ác độc địa ra, cô chưa gặp phải người nào thực sự xấu xa.
“Thực ra cô cũng biết ta là người tu luyện ngũ hành, thế gian này người tu
luyện ngũ hành cũng không kém hơn cô bao nhiêu. Người ta muốn ăn cô,
cũng như muốn biến ta thành lò luyện.”
"Chúng ta được coi là đồng bệnh tương liên?" Bách Lý Khởi Mộng biết Dạ Dao Quang nói như vậy chỉ
là để an ủi nàng, đây là phẩm chất của Dạ Dao Quang chứ không phải là
nàng suy bụng ta ra bụng người.
"Có thể nói như thế." Dạ Dao
Quang gật đầu. Cô cũng không hề nói dối, một khi thân phận người tu
luyện ngũ hành bại lộ thì điểm khác biệt duy nhất với Bách Lý Khởi Mộng
chính là Bách Lý Khởi Mộng chắc chắn phải chết, mà cô thì sẽ trở thành
mục tiêu người người truy đuổi.
"Đã như vậy, ta tặng cô một món quà." Bách Lý Khởi Mộng nói rồi vươn tay ra.
Dưới ánh nến lập lòe, bàn tay trắng nõn kia nương theo một bàn tay khác,
trong lòng bàn tay là tinh quang xanh biếc đang chuyển động, thấm nhuần
linh ngũ hành tinh khiết. Dạ Dao Quang không hiểu nhưng vẫn đưa tay mình ra, bao lấy lòng bàn tay của Bách Lý Khởi Mộng trong không trung.
Sau đó, trong khe hở giữa hai bàn tay bao lấy nhau của bọn họ xuất hiện một con chuồn chuồn màu xanh. Con chuồn chuồn kia phe phẩy đôi cánh trong
tinh quang xanh biếc, sau khi một cánh tay còn lại của Bách Lý Khởi Mộng ấn ra thủ quyết vừa cổ xưa vừa thần bí, chuồn chuồn biến thành ảo ảnh
quấn vòng quanh cánh tay của Dạ Dao Quang, trườn lên theo dải tinh quang xanh biếc, cuối cùng trực tiếp đụng vào chân mày Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy toàn thân run lên, một hơi thở vô cùng thanh mát tươi tắn khiến linh hồn cô lập tức được thả lỏng không ít, mà sắc mặt
Bách Lý Khởi Mộng lại trở nên tái nhợt.
"Cô đã làm gì?" Dạ Dao Quang duỗi tay đỡ lấy Bách Lý Khởi Mộng.
“Cũng chỉ hao mất một ít linh khí thôi, không sao.” Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu:
“Ta tìm một chỗ tu luyện linh khí một lát là ổn thôi, ta đã thấy sự chuyển
động của bùa chú trong cô, khoảng cách ứng nghiệm chậm thì khoảng ba đến năm năm nên ta đã phủ một lớp ấn chú lên cho cô. Nếu cô gặp được người
đó, nó có thể khiến cô không bị bùa chú khống chế trong một thời gian
ngắn. Tu vi của ta có hạn, điều có thể làm cho cô cũng chỉ có vậy mà
thôi, coi như báo đáp ơn cứu mạng Nghiêu Phàm của cô. Mặc dù ta không
phạm thế tục nhưng một năm nay ta luôn ở bên cạnh Nghiêu Phàm, nguy hiểm huynh ấy gặp phải nhiều không kể xiết, ta không muốn rời đi, càng không yên tâm về huynh ấy. Từ trước tới giờ ta chưa từng thấy huynh ấy thong
dong không hề có chút phòng bị nào trước mặt bất kỳ ai như các cô, điều
này chứng tỏ các cô là người huynh ấy luôn tin tưởng. Vì vậy, ta muốn
nhờ cô niệm tình ta đã giúp cô mà chăm sóc cho Nghiêu Phàm, đừng để
huynh ấy xảy ra chuyện gì.”
“Chúng ta là bạn bè, dù cô không nói, nếu hắn có khó khăn gì, ta cũng sẽ không ngồi im mặc kệ.” Dạ Dao Quang
ôm lấy Bách Lý Khởi Mộng, có lẽ chỉ có linh tu mới có thể đơn thuần như
vậy.
“Ta đây càng nên giúp cô.” Bách Lý Khởi Mộng cười mãn nguyện.
Dạ Dao Quang thở sâu một hơi, lấy Tử Linh châu ra. Dưới ánh mắt không thể
tưởng tượng nổi của Bách Lý Khởi Mộng, cô nhanh chóng thúc giục Tử Linh
châu, linh ngũ hành dưới sự chuyển động của Tử Linh châu từ từ tản ra.
Dạ Dao Quang nói:
"Trị thương."
Dạ Dao Quang tuyệt đối
không tin Bách Lý Khởi Mộng chỉ dùng một chút linh khí để giúp cô, tất
nhiên là có tổn hại một phần linh hồn. Mối nhân tình này cô không thể nợ được, cho dù Bách Lý Khởi Mộng muốn có được thứ gì thì phải bỏ ra
trước.
Bách Lý Khởi Mộng ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu hấp thụ
linh ngũ hành mà Tử Linh châu tản ra ngoài. Quả nhiên như Dạ Dao Quang
dự tính, cô phải hao hết một nhụy hoa mới bổ sung được cho Bách Lý Khởi
Mộng.
Sau phen này, tình cảm hai người tăng mạnh, lần lượt nhìn nhau cười.
Bách Lý Khởi Mộng càng vui vẻ: “Chúng ta là tỷ muội sao?”
“Ừ, nên cô có thể gọi ta là Chước Hoa, đây là tự của ta, chỉ có người thân cận mới có thể gọi.” Dạ Dao Quang cười gật đầu.
“Chước Hoa, ta không có tự, cô gọi ta Khởi Mộng là được rồi.” Bách Lý Khởi Mộng nắm hai tay của Dạ Dao Quang.
“Khởi Mộng.” Dạ Dao Quang nghe theo gọi một tiếng, tiện đà nói:
“Ta mới nghe tỷ nói về bùa chú, hôm nay ta nghe được một chuyện rất kỳ lạ…” Dạ Dao Quang nói ra chuyện của Bình tam cô nương:
“Tỷ nói xem vị Bình tam cô nương này có phải đã trúng lời nguyền rồi hay không.”
“Không đâu, bùa chú không thể nào chỉ là mơ thấy cha của nàng ta.” Bách Lý Khởi Mộng vô cùng dứt khoát phủ định.