Đừng nói là lão già Liễu, cho dù là Liễu Hợp Triều và Liễu Cư Yến cũng
sợ Ôn Đình Trạm. Nhất là vào lúc này Liễu Cư Mân bị điều ra kinh thành
đến Hồ Quảng để nhậm chức Bố chánh sứ. Sau khi nghe nói Ôn Đình Trạm rời khỏi Trực Lệ, bên trong Liễu gia kể cả lão già Liễu đều không biết được Ôn Đình Trạm làm thế nào để có thể điều Liễu Cư Mân đi, nhưng lão già
Liễu và Liễu Cư Yến đều cho rằng chuyện này không thoát khỏi có liên
quan đến Ôn Đình Trạm.
Cũng chính vì chuyện này, lão già Liễu mới mời Ôn Đình Trạm đến phủ để hỏi cho rõ ràng.
Lão già Liễu không thể khống chế được tin tức Liễu Cư Mân bị điều ra kinh
thành, hơn nữa lúc trước Liễu Cư Hành bị trảm, mọi chuyện xảy ra liên
tiếp khiến người trong tộc Liễu gia vô cùng lo lắng.
Liễu Hợp Triều hít sâu một hơi mới nói: "Ta sẽ truyền lời lại cho tổ phụ."
"Liễu đại nhân, cáo từ." Ôn Đình Trạm chắp tay rồi dẫn Dạ Dao Quang đi đến đường Quan Vân.
Về đến nhà, Dạ Dao Quang buồn bực: "Trạm ca, chàng muốn đến Liễu gia thật sao?"
Dạ Dao Quang rất hiểu Ôn Đình Trạm, nếu Ôn Đình Trạm không muốn đi, cậu sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ mà trực tiếp trở về căn nhà cũ.
Cậu muốn nghỉ tạm ở đường Quan Vân là có ý định đi đến Liễu gia, nhưng
cậu sẽ không ngủ lại Liễu gia.
"Chuyến này phải đi." Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang.
"Nếu ta không đi, chỉ sợ lão già Liễu sẽ đích thân đến cửa tìm chúng ta, gần sang năm mới cũng đừng mơ có thể sống yên ổn."
"Vì sao?" Dạ Dao Quang khó hiểu.
"Bởi vì ông ta muốn ngả bài với ta." Ánh sáng tăm tối trong đáy mắt của Ôn Đình Trạm chợt lóe lên.
"Lúc này ta làm cho Liễu Cư Mân bị điều ra kinh thành, nhưng thật ra là một mũi tên trúng hai con nhạn."
Dạ Dao Quang không nói gì, cô chỉ im lặng lắng nghe.
"Là quan ở Đế đô, là văn nhân trong lòng người nhà là vinh dự và điều vô
cùng quan trọng của gia tộc, bởi vì ở Đế đô mới có thể nắm bắt tin tức
triều đình nhanh nhất, nhất là tam phẩm trở lên. Liễu Cư Mân bị điều ra
bên ngoài, nguyên nhân một phần là do ta đẩy ông ta vào cảnh khó xử,
nhưng ta cũng có nhờ Đế sư âm thầm giúp đỡ. Đây là một tín hiệu không
tốt đối với Liễu gia. Mặc dù Liễu gia là do một tay lão già Liễu phát
triển, hiện tại ông ta cũng là tộc trưởng nhưng gia tộc một trăm năm
không thể chỉ vì chuyện như vậy mà sụp đổ. Có đôi khi dòng thứ vì bảo vệ cho dòng chính hoặc là vì gia tộc thịnh vượng mà đứng ra làm vật hy
sinh và nhường đường, cũng giống như Mạnh đại ca, hắn có tài hoa, có
năng lực và thủ đoạn nhưng hắn là tứ gia ở Mạnh gia, trước mặt hắn còn
có ba vị ca ca đều đã có chỗ đứng từ trước. Vì không để cho Mạnh gia làm cây to đón gió, hắn chỉ có thể lui khỏi vị trí trở về quản lý chuyện
trong nhà, hiện tại Mạnh gia còn chưa thể khoe khoang thực lực thì không thể không nhẫn nhịn." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.
"Tất nhiên
cũng có những người khác trong Liễu gia giúp đỡ cho Lại bộ Thị lang Liễu Cư Mân, giúp ông ta trả giá và âm thầm hy sinh." Thực sự Dạ Dao Quang
không thể hiểu được quan niệm của đại gia tộc thời cổ đại, tư tưởng cổ
hủ như vậy có lợi cũng có hại, cần phải nhìn xem có đúng hay không.
"Vì vậy Liễu Cư Mân bị điều ra khỏi Đế đô, những người trong Liễu gia không muốn làm nữa nên họ liền gây ồn ào với lão già Liễu."
Ôn Đình
Trạm mỉm cười gật đầu: "Đây là dụng ý thứ nhất của ta khiến lão già Liễu sốt ruột không có thời gian đến quấy rầy sự thanh tĩnh của chúng ta."
"Vậy dụng ý thứ hai của chàng là gì?" Dạ Dao Quang vội vàng hỏi.
Ôn Đình Trạm không lập tức trả lời, có ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong đáy mắt của cậu: "Là thăm dò thái độ của Liễu Cư Yến."
"Liễu gia cần một vị quan ở kinh thành, Liễu Cư Mân bị điều ra ngoài, năm
nay là ba năm đánh giá thành tích, Liễu Cư Yến lại là Phủ doãn của phủ
Ứng Thiên, danh tiếng không tệ, đã làm nhiều chuyện thực tế. Với năng
lực của Liễu gia, nếu một lòng ủng hộ ông ấy, đẩy ông ấy đi lên vào lúc
này, bệ hạ sẽ không cự tuyệt." Giọng nói của Ôn Đình Trạm rất lạnh
lùng.
"Đáng tiếc sự thực chứng minh, lão già Liễu thà rằng thiếu người ở Đế đô cũng không muốn đẩy Liễu Cư Yến lên."
"Chàng muốn Liễu Cư Yến thấy rõ vị trí của ông ấy ở trong lòng của lão già
Liễu, chàng muốn ông ấy phân rõ giới hạn với lão già Liễu sao?" Lập tức
Dạ Dao Quang hiểu rõ ý đồ của Ôn Đình Trạm, dù sao Liễu Cư Yến chính là phụ thân ruột của Liễu thị và cũng chính là ngoại tổ phụ của Ôn Đình
Trạm, Ôn Đình Trạm không muốn ra tay với ông ấy nên lần này mới có hành
động như vậy. Nhưng hôm nay Hạ thị và Liễu Hợp Triều xuất hiện để bọn họ đều biết được cho dù Liễu Cư Yến đã hiểu rõ địa vị của mình ở Liễu
gia, nhưng ông ấy vẫn muốn làm đứa con hiếu thảo, thậm chí để Hạ thị trở về. Tất nhiên lão già Liễu có tạo áp lực cho Liễu Cư Yến và Liễu Cư
Yến lựa chọn nghe theo lời của phụ thân.
Trong lúc nhất thời Dạ
Dao Quang cũng không biết nên nói thế nào, thời đại này lấy hiếu thuận
làm đầu, Liễu Cư Yến bị lão già Liễu chèn ép như thế nào đi nữa thì ông ta cũng là phụ thân ruột của mình. Mặc dù ông ấy đã biết Liễu thị là do Liễu gia hại chết nhưng ông ấy cũng không thay đổi. Nói Liễu Cư Yến cổ
hủ và ngu ngốc sao? Cũng không thể nói như vậy, dù sao giữa phụ thân
ruột và nữ nhi ruột thịt, một khi muốn lựa chọn cho dù là người bình
thường ở kiếp trước đều rất khó để lựa chọn, huống chi là ở cổ đại lấy
hiếu thảo làm đầu. Hơn nữa nữ nhi đã chết, với tư cách là tam phòng và
con của ông ấy đều mang họ Liễu, nếu ông ấy bất hiếu với phụ thân, cho
dù ông không thèm để ý đến thanh danh của mình thì danh tiếng cũng sẽ
truyền đi và liên lụy đến con cháu đời sau...
Ở thời đại như vậy, chẳng thể trách Liễu Cư Yến.
"Ông ấy cũng có điều bất đắc dĩ của mình." Lúc này Dạ Dao Quang chỉ có thể thở dài.
"Sao ta lại không biết chứ? Nếu ông ấy âm thầm thông báo trước một tiếng cho ta..."
Ôn Đình Trạm còn chưa dứt lời nhưng Dạ Dao Quang đã hiểu. Cậu là người cổ
đại thuần túy, đối với chuyện này cậu hiểu rõ hơn cô, cho nên cậu không
trông mong Liễu Cư Yến sẽ trở mặt với lão già Liễu. Dù sao Liễu Cư Yến đã chịu đựng nhiều năm đối xử không công bằng như vậy nên ông ta cũng
không quan tâm lắm. Tất nhiên Ôn Đình Trạm cũng biết điều này, chỉ là
cậu muốn biết Liễu Cư Yến có sợ cậu làm khó dễ hay không nên cậu mới
nói một câu thăm dò thái độ của Liễu Cư Yến, thì ra là ý tứ này.
"Mà thôi như vậy cũng tốt, ta đã biết được nên làm thế nào, cũng không cần phải khó xử." Ôn Đình Trạm cười nhẹ nhõm.
Nhưng Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy được nỗi đau xót chợt lóe lên phía sau nụ cười của cậu.
"Trạm ca, chàng vẫn còn có muội, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nhau." Dạ Dao Quang đứng lên ôm lấy đầu của Ôn Đình Trạm, cô nhẹ giọng nói:
"Ít một chút ràng buộc thì càng nhiều hơn một phần tự do."
Chân tình không quan tâm bao nhiêu, có một phần ấm áp là tốt rồi.
"Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nhau." Ôn Đình Trạm vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cậu tựa đầu vào eo của cô, giọng nói êm ái
có phần nghiêm túc.
Ngay cả Dạ Dao Quang cũng cảm giác được Hạ
thị không thích cô, sao Ôn Đình Trạm lại không cảm giác được? Nếu không
cậu cũng sẽ không nói lạnh lùng như vậy, lòng người đều có thiên vị, so
với tổ phụ và tổ mẫu, Dạ Dao Quang mới là tính mạng quan trọng nhất của
cậu.
Cho dù người nào không thích Dạ Dao Quang, đối với Ôn Đình Trạm mà nói đều không cần phải dính líu.
Máu mủ người thân cũng không thể khiến cậu rời bỏ và để cô phải chịu uất
ức, sau này cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cậu rời bỏ
cô.