Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn biết lòng mình có mục đích, có rối
loạn, sao hắn lại có thể trong sáng vô tư đối xử với hoàng gia gia như
năm xưa?
Thấy Tiêu Sĩ Duệ đã đến mức độ này vẫn còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Ôn Đình Trạm giơ tay day sống mũi: "Sĩ Duệ, ta hỏi đệ, đệ mưu
tính ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, đệ muốn quản thúc bệ hạ sao?"
Tiêu Sĩ Duệ trợn to hai mắt: "Huynh nói bậy bạ gì đó?"
Sao hắn có thể đối xử với hoàng gia gia như vậy, đó không phải là loạn thần tặc tử sao?
Ôn Đình Trạm mặt không biến sắc hỏi lại: "Nếu không phải mưu triều soán
vị, vậy ta đây hỏi lại đệ, nếu sau khi bệ hạ băng hà, người truyền ngôi trên di chiếu không phải đệ, đệ có muốn làm phản đoạt quyền không?"
"Không!" Tiêu Sĩ Duệ trả lời vô cùng trơn tru lưu loát.
"Vậy đệ chột dạ điều gì?" Ôn Đình Trạm cười nhạt:
"Sau khi bệ hạ băng hà, ngôi vị hoàng đế đương nhiên phải truyền lại, không
phải cho đệ thì là cho người khác. Ngôi vị của bệ hạ từ đầu đến cuối
không phải là mưu tính của đệ, địch thủ của đệ chưa từng là bệ hạ!"
Tiêu Sĩ Duệ dường như tỉnh ngộ ngay tức khắc.
Đúng vậy, hắn không hề hai lòng với hoàng gia gia, hiện tại hoàng gia gia
cũng không chú ý vào người nào, nếu thật có chú ý hắn thì cũng chưa chắc là thế, lại không cảm thấy thật sự là mình thì tại sao hắn phải chột
dạ, phải sợ hoàng gia gia? Hiện tại hắn chẳng qua là đang tự đấu tranh,
trong lòng chưa bao giờ có điểm nào bất hiếu với hoàng gia gia, vậy hắn
đang phòng bị điều gì? Cho dù sau này hoàng gia gia không truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, đương nhiên là hoàng gia gia đã suy tính hắn không có đủ năng lực trị vì thiên hạ thịnh vượng. Hắn cũng tuyệt đối sẽ không có lòng oán hận gì khác, vậy hắn đang lo lắng điều gì?
Lúc đầu hắn
không cho rằng hoàng gia gia là hoàng đế, mà cho rằng người là tổ phụ.
Đây không phải là lợi dụng, mà là chân tình của hắn. Đã như vậy, vì sao
hắn phải sợ hãi rụt rè, giấu giấu giếm giếm, vì sao không thể thẳng thắn vô tư?
"Doãn Hòa, ta sai rồi." Thái độ Tiêu Sĩ Duệ nhận sai nghiêm túc.
Hoàng gia gia là người thông minh cơ trí như vậy, muốn đọc hiểu tâm tư của
hắn từ những hàng chữ hắn viết thật sự là không khó. Lúc này đây hoàng
gia gia cho hắn tự định phong hiệu là hoàn thành lời hứa năm đó, cũng
thật sự là một phen thăm dò. Thứ muốn dò xét không phải là dã tâm của
hắn, mà là chân tình của hắn.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng lần này,
hắn mới biết được vì sao Ôn Đình Trạm muốn hắn đi hỏi Dạ Dao Quang. Nếu
như điều hoàng gia gia hỏi không phải phong hiệu của hắn, thí dụ như tên tự của hắn, thí dụ như đặt tên những người khác. Tấm lòng hắn hết sức
chân thành, biết được bản lĩnh của Dạ Dao Quang, tất nhiên phản ứng đầu
tiên là đi tìm Dạ Dao Quang quyết định.
Thì ra Doãn Hòa đang sớm nhắc nhở hắn, đến bây giờ hắn mới hiểu được.
"Doãn Hòa, lần này là ta phụ kỳ vọng của huynh, ta cam đoan tuyệt đối sẽ
không có lần sau." Tiêu Sĩ Duệ lấy dũng khí thành khẩn nói.
Hắn
cảm thấy thế gian này hắn phải sợ hai người, một người là hoàng gia gia, một người là Ôn Đình Trạm. Thế nhưng sợ này không phải sợ hãi, mà là sợ bọn họ thất vọng về hắn, đây là một điều lưu ý tuyệt đối.
"Lòng
người một khi đã đóng, rất khó có thể lấp đầy chỗ trũng, đệ có thể suy
nghĩ rõ ràng là tốt rồi." Ôn Đình Trạm cũng nới lỏng. Lúc này đây Tiêu
Sĩ Duệ thực sự khiến cậu có chút thất vọng, nhưng người trên thế gian
này đâu phải việc nào cũng có thể thấu đáo?
Mặc dù là cậu, nếu người đối diện đổi thành Dao Dao, cũng sẽ có lúc đi vào chỗ bế tắc.
"Nhưng Dao tỷ tỷ lấy cho ta chữ này ta rất thích." Tiêu Sĩ Duệ lập tức thả
lỏng tinh thần, hắn hiểu được Ôn Đình Trạm đã cho chuyện lần này vào quá khứ.
"Thích thì viết thư đi!" Ôn Đình Trạm để lại năm chữ rồi trở về gian phòng của mình.
Trở về, Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang vừa mới làm xong một chiếc áo choàng nhỏ, sắc mặt lập tức cứng đờ.
"Lại trừng mắt nhìn, chàng có thể trừng mắt đủ để tạo ra hai lỗ thủng sao?"
Dạ Dao Quang xếp quần áo xong, sau đó nghiêng người nhìn về phía Ôn Đình Trạm đứng ở cửa phòng ngủ. Đối diện với khuôn mặt xấu xí của cậu, Dạ
Dao Quang nín cười, đứng lên đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một đống
quần áo rồi đặt trên giường của cậu.
"Nhanh thử một chút xem có
vừa người không, muội thấy gần đây vóc dáng của chàng lại cao thêm một
chút, vì vậy làm dài hơn một tí."
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lập tức
sáng ngời, bước nhanh tới nhìn bộ quần áo mới tinh trên giường rõ ràng
đã được giặt qua một lần, không khỏi cười toe toét. Cậu giơ tay cầm một
chiếc áo trải rộng ra, cởi áo ngoài ra rồi mặc áo mới lên người.
Dạ Dao Quang đi lên trước chỉnh lại vạt áo cho cậu, sau đó giúp cậu cài
nút áo, cột chắc đai áo, trải rộng hai cánh tay cho cậu. Cô xoay người
cậu, nhìn trước sau một chút: "Hoàn hảo, không ngắn không dài, không
lỏng không chật, thật vừa người."
Buổi chiều cô không có việc gì
đều len lén làm những thứ này, cũng làm cả cho mình. Chỉ có lúc làm cho
Dạ Khai Dương mới là thời điểm Ôn Đình Trạm thấy được. Mỗi ngày nhìn Ôn
Đình Trạm vừa thấy cô dùng kim chỉ là mặt sầm lại, cũng không dám giáo
huấn cô. Thậm chí cậu còn nhiều lần tìm đủ kiểu lý do ấu trĩ để không
cho cô dùng kim chỉ, hoặc vừa nhìn thấy cô dùng kim chỉ thì sẽ chạy tới
nói với cô chuyện đông chuyện tây. Sau lại phát hiện cô có thể chuyên
tâm một lúc làm hai việc, cho dù nói chuyện với cậu, trên tay cũng không dừng lại. Sắc mặt cậu không sáng sủa lên được, làm Dạ Dao Quang vui vẻ
rất lâu.
"Mấy ngày nay nàng cố ý cười nhạo ta!" Ôn Đình Trạm lập tức hiểu dụng ý của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghe vậy, nhướng nhướng mày: "Muội chính là cố ý coi chàng
làm trò, một ngày buồn chán biết bao, mỗi ngày chết dí ở học viện, chàng không tìm niềm vui cho muội thì ai tìm niềm vui cho muội đây?"
Ôn Đình Trạm lập tức không còn nóng nảy: "Ta cho muội niềm vui, muội muốn tìm niềm vui thế nào cũng được cả."
"Vậy còn tạm được." Dạ Dao Quang lại cởi áo của cậu ra, xếp lại rồi đặt trong tủ quần áo của cậu.
"Cơ thể của chàng chắc chắn còn phát triển nữa, áo này bây giờ có thể mặc,
hơn nữa đều là áo lót mùa thu, đừng không nỡ mặc nhé, sang năm không
chừng cần phải làm cho chàng nữa."
Dạ Dao Quang nói một hồi lâu,
không thấy Ôn Đình Trạm đáp lời, quay đầu đã thấy Ôn Đình Trạm đứng ở
cửa tủ quần áo của mình, trong tay cầm một đồ vật làm cho cô biến sắc.
Chết tiệt, cô đã quên đóng tủ quần áo của mình.
Ôn Đình Trạm cầm trong tay chính là búp bê của cậu được Dạ Dao Quang làm ở khách trạm vì phát tiết tâm sự lúc đầu. Sau khi trở về còn cố ý sửa
đổi, làm thêm một bộ quần áo cho búp bê vải mặc giống Ôn Đình Trạm như
đúc.
"Dao Dao, vì sao ta cảm thấy thứ này nhìn quen mắt quá vậy?" Ôn Đình Trạm gẩy gẩy miếng ngọc bội nhỏ treo bên hông búp bê, ngọc bội
này cậu cũng có một miếng.
Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Dao Quang
nhanh trí đáp: "Không phải là muội muốn khôi phục chân thân cho Khai
Dương sao, muội đang cân nhắc dung mạo của Khai Dương."
Dạ Dao
Quang toàn bịa đặt nhưng lại thành phù hợp. Dạ Dao Quang nhất định phải
tìm người tạo hình ra dáng dấp hồn phách của Dạ Khai Dương mới càng dễ
dàng dẫn hồn.
"Ồ!" Ôn Đình Trạm cười cười ý vị sâu xa, sau đó đầu ngón tay vừa xoay, búp bê vải nhỏ cũng quay một vòng trên tay cậu.
"Dao Dao cũng muốn đổi tên cho Khai Dương đúng không? Chẳng những dáng dấp muốn giống ta, ngay cả tên cũng muốn giống luôn?"
Con mắt thật sắc sảo!
Đúng là trong lúc nhất thời căm phẫn, Dạ Dao Quang đã thêu ba chữ “Ôn Doãn Hòa” lên trên.