Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy có một sức mạnh mạnh mẽ khiến linh
hồn cô rung động, cả người như có ảo giác xuyên qua thời gian.
Tử Linh châu có thể đưa cả Hư Cốc chân quân đi quả nhiên năng lực bất phàm. Một thời gian dài Dạ Dao Quang không cảm nhận được
bất kì tri giác nào, mãi đến khi cô bay ra ngoài, rơi vào lòng
Hư Cốc chân quân thì cả người vẫn còn đang ở trong trạng thái
trống rỗng.
Vì bảo vệ Dạ Dao Quang và Tử Linh châu nên Ôn Đình Trạm vừa ra đã dẫn toàn bộ mọi người rời đi. May ở chỗ này có một chỗ dừng chân, phía trước là một trận pháp bằng
đá cũng không khó giải, Tô Bát dẫn theo mọi người đi trước một bước. Sức mạnh của Tử Linh châu cũng chỉ có Hư Cốc mới có thể đỡ được, bằng không cô sẽ lập tức bay thẳng vào vách đá.
Tường đá này vốn làm từ chất liệu bình thường, nếu va chạm
mạnh chỉ sợ…
Cho nên bộ dạng này của Dạ Dao Quang cũng
chỉ có một mình Hư Cốc chân quân chứng kiến. Hư Cốc chân quân
nhìn tiểu nha đầu bình thường hung hăng phách lối, hiện giờ hai mắt dại ra, tóc tai dựng đứng, lập tức không chút nể mặt nào cười ầm lên: “Ha ha! Ha ha!”
Tiếng cười khiến đầu óc Dạ Dao Quang lập tức tỉnh táo, cô nhảy dựng lên, đang chuẩn bị
cãi nhau với Hư Cốc thì cảm giác được một sức mạnh mạnh mẽ
từ lối đi bay ra ngoài. Dạ Dao Quang bất chấp việc Hư Cốc cười
chê, đang muốn đẩy Hư Cốc ra để đón Tử Linh châu thì lại bị Hư
Cốc kéo sang một bên. Tay kia của ông nắm vào hư không liền vững vàng bắt được một ánh sáng màu tím.
Đưa Tử Linh châu
cho Dạ Dao Quang, Hư Cốc nói: “Không muốn sống nữa sao? Con nghĩ
mình đỡ được sức mạnh lớn như vậy à?”
Lúc này tâm trạng Hư Cốc vô cùng tốt nhưng lại có chút phiền muộn vì ông cảm nhận được cơ hội cách thời gian ông phi thăng rất
gần. Có thể sống hơn năm trăm năm nhưng những ngày này là thời
gian vui vẻ nhất của ông. Ông nhớ mang máng thời còn trẻ cũng
đã từng trải qua cảm giác như vậy nhưng hình ảnh trong trí nhớ lại có chút mờ nhạt, có lẽ do đã quá nhiều năm tháng trôi
qua.
Cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Hư Cốc, Dạ Dao
Quang khẽ động, cất Tử Linh châu đi sau đó ngẩng đầu nghiêm túc
nói với Hư Cốc: “Lão đầu, chúng ta tu luyện chính là để bất
tử, phi thăng… Người cũng đã sống hơn năm trăm năm rồi, con không
có gì để khuyên người, chúc người sớm vui vẻ rời đi! Nói không chừng sau này hai cha con chúng ta còn có thể gặp lại, có thể tiếp tục mối duyên cha con này nên người đừng nghĩ ngợi nữa,
nơi này đã không phải là nơi mà người nên ở lại nữa rồi.”
Thời khắc như này cũng có thể bị nha đầu kia phá hỏng, cái gì
gọi là rời đi vui vẻ? Đây là nguyền rủa ông chết sớm sao?
Nhưng nha đầu kia nói vậy Hư Cốc cũng không tính toán, tự tay vuốt
tóc cô, xoa xoa mái tóc dài đang rối tung. Ông không nói thêm
điều gì, lặng lẽ rời đi.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn lên mái tóc của mình, sau đó lập tức giận dữ: “Lão đầu…”
Đợi đến khi cô quay đầu lại thì Hư Cốc đã biến mất không thấy.
Dạ Dao Quang khóc không ra nước mắt, hình tượng xinh đẹp của cô cứ như vậy bị hủy đi. Nghĩ tới mái tóc rối tung của mình, cô
liền lấy dây cột tóc, cẩn thận chải chuốt lại rồi buộc lên,
tức giận đùng đùng đi về phía trước.
Vừa ra khỏi khu
vực bức tường đá, Dạ Dao Quang lập tức sợ ngây người. Đây là
một thế giới bằng thủy tinh màu xanh, mỗi một chỗ đều vô cùng đẹp, trên thạch bích còn có một hình vẽ cổ xưa. Đây chính là
hình vẽ tái hiện lại thời viễn cổ xa xưa nhất, khi tay con người và động vật còn vô cùng to lớn. Bộ lạc nguyên thủy đó sinh ra một bé gái, bé gái càng lớn càng xinh đẹp nhưng sau khi lớn
lên lại biến mất không ai tìm được, cuối cùng bộ lạc nguyên
thủy bị xâm lược. Ngay khi bọn họ chuẩn bị diệt vong thì một
thần nữ xuất hiện một mình đánh lùi quân địch, mà vị thần
nữ này chính là thiếu nữ đã biến mất năm xưa…
Nàng
không thích chiến tranh và sát phạt nên đã mang theo những tộc
nhân còn lại di chuyển tới nơi này, dường như nhận được cơ duyên gì đó nên lại thành lập bộ lạc một lần nữa, theo thời gian
dần dần biến thành một gia tộc tu tiên lánh đời. Về sau nhân
tài càng ngày càng ít ỏi, lại không thể kết hôn cùng với
người ngoại tộc nên cả gia tộc suy bại.
Dạ Dao Quang cảm thấy quy định không kết hôn cùng người ngoại tộc kia đã khiến
bộ lạc bọn họ bị diệt vong, huyết mạch ở những đời gần nhau
sẽ tạo ra dị dạng, đời sau nhất định không khỏe mạnh. Tổ tiên
thì đã đến lúc đại nạn, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Những bức họa này được điêu khắc lên nhưng không
hiểu sao giữa ánh sáng xanh nhàn nhạt kia lại hiện lên hai tòa
bảo tháp, bảo tháp có bảy tầng, vô cùng cao. Bảo tháp được
xây bằng vật liệu bình thường nhưng trên đỉnh tháp được khảm
một thứ gì đó tản ra ánh sáng ngọc thạch màu xanh lục.
“Nơi này chính là trung tâm địa cung sao?” Vân Phi Ly nghi hoặc:
“Sao không thấy đá Nữ Oa?”
“Ai bảo bên trong địa cung có đá Nữ Oa?” Dạ Dao Quang có chút buồn bực.
Từ lúc đi vào địa cung đến giờ còn chưa gặp được một bộ hài
cốt nào, bọn họ hẳn là nhóm người đầu tiên đi vào đây, như
vậy thông tin địa cung có đá Nữ Oa là ai truyền ra ngoài? Nếu
địa cung thật sự không có đá Nữ Oa, chẳng phải cô đã mất công
đi một chuyến hay sao?
“Ba tháng trước, chúng ta ngẫu nhiên nhận được bản vẽ này.” Mạch Khâm lấy một địa đồ ra đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhận lấy, đó chính là hình vẽ vòng tròn trên cửa
chính, chỉ có điều bức địa đồ này có thêm hình một bông hoa
sen năm cánh ngũ sắc bằng đá ở chính giữa. Đây thật sự là đá Nữ Oa, trên đó còn có mấy chữ: “Trong địa cung Côn Lôn, bảo
bối vô cùng tận, độ kiếp hơn chín tầng, thần thạch không thể
thiếu!”
“Đây là do ai truyền đi? Chẳng lẽ không sợ đây là một cái bẫy sao?” Dạ Dao Quang lập tức phản ứng.
“Tất cả đại tông môn chúng ta đã cẩn thận kiểm tra, còn tìm Thiên
Cơ chân quân chứng thực. Thiên Cơ chân quân nói rằng mười năm
trước bọn họ đã phát hiện sự tồn tại của địa cung nhưng chưa
bao giờ động vào.” Mạch Khâm giải thích:
“Là ai truyền ra tin tức này thì chúng ta không điều tra được, sau đó chúng ta
bàn bạc với Phiêu Mạc Tiên tông nên mới quyết định phái người
trong tông môn xuống địa cung tìm kiếm.”
Dạ Dao Quang nhíu mày, nhìn về phía Vân Phi Ly. Vân Phi Ly không nói gì, lặng lẽ gật đầu với Dạ Dao Quang