Ánh mắt Vân Lạp chăm chú nhìn Dạ Dao Quang vì cô thẳng thắn
đứng trước mặt ông nói rằng nhất định sẽ lấy được đá Nữ Oa
nên ông cũng tin lời của cô, dù sao đoạn đường này Dạ Dao Quang
cũng thật sự không có ý đồ gì…
Có thể…
Nhìn Hư
Cốc, Vân Lạp chậm rãi nhắm hai mắt, ông cũng đang phân vân giữa
lí trí và tình cảm. Có Hư Cốc ở đây thì bọn họ thật sự
không có phần tranh giành đá Nữ Oa, hơn nữa Dạ Dao Quang lại
nói quang minh chính đại như vậy mà đến lúc đó ông lại vạch
mặt thì ngay cả chính ông cũng sẽ coi thường bản thân mình, dù sao thì kết quả đều là trơ mắt nhìn Dạ Dao Quang lấy đi đá
Nữ Oa.
Thà rằng chọn một con đường khác, tu vi bọn họ
cũng không kém, cùng lắm thì vẫn có thể lui về, nếu may mắn
không chừng còn tìm được đá Nữ Oa trước một bước. Đây chính
là cơ hội duy nhất của ông.
“Thất công tử, người đi theo Hư Cốc chân quân đi.” Cuối cùng Vân Lạp đưa ra quyết định.
“Thất công tử, lão phu tuyệt đối không có tâm tư gì.”
Những lời này khiến lòng Vân Phi Ly run lên, thật ra lần này bọn họ
tới đây tìm đá Nữ Oa là vì phụ thân của hắn. Không ai ngờ được tông chủ của Phiêu Mạc Tiên tông đang luyện công thì bị tẩu hỏa nhập ma, cần phải có đá Nữ Oa để thanh lọc ma tính trong cơ
thể, cũng không ai biết hiện giờ cha hắn đã bị mấy đại trưởng lão liên hợp trấn áp nhốt lại một chỗ. Bởi vì tu vi của phụ thân đã đạt đến cảnh giới cao, thế gian này có lẽ chỉ còn Hư Cốc và Thiên Cơ có thể chế ngự mà thôi.
Tông chủ tiên
tông đệ nhất thiên hạ đã tẩu hỏa nhập ma, tin tức này sao bọn
họ dám phát tán ra ngoài? Danh tiếng của Phiêu Mạc Tiên tông
cũng không phải là vấn đề quan trọng, mà bọn họ sợ rằng người trong Ma môn kia đột nhiên ra tay với phụ thân của hắn, sau đó
có thể chế ngự Phiêu Mạc Tiên tông. Đây thật sự là thời cơ tốt để khiến các tông môn rung chuyển.
Cho nên tin tức này đã được bọn họ giấu kín, không phải vào lúc bất đắc dĩ thì
không thể phát ra, đây chính là mệnh lệnh lúc tỉnh táo của phụ thân hắn.
Dù có chết cũng không ai được tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Hôm nay tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông đã hạ tử lệnh, nếu một ngày
ông hoàn toàn nhập ma thì có thể để mẫu thân tự tay kết thúc
cho ông, tuy mẫu thân sẽ không đành lòng hạ thủ nhưng khi ông
nhập ma cũng chỉ có mẫu thân mới có thể đến gần ông. Đây là
chuyện tàn nhẫn cỡ nào, nhưng nếu mẫu thân hắn không hạ thủ
được thì toàn bộ Phiêu Mạc Tiên tông sẽ bị hủy trong tay của
phụ thân. Phụ thân còn có thể làm hại nhiều người hơn…
Đá Nữ Oa này bọn họ bắt buộc phải có.
Hắn hiểu được tâm tư của Vân Lạp, Vân Lạp muốn nhanh chóng tìm đã
Nữ Oa, ai tới trước thì được trước. Mặt khác, Vân Lạp muốn để hắn đi theo Dạ Dao Quang vì nếu Dạ Dao Quang tìm được trước
thì hắn cũng có thể thừa cơ…
“Nếu chư vị đã quyết định vậy thì đi đi, lão gia ta cho các ngươi một tấm bùa, vào thời
khác nguy cấp có thể phát tín hiệu. Chỉ cần ta đuổi tới kịp
thì sẽ toàn lực cứu giúp, nếu lão gia ta không tới kịp thì chư vị cũng đừng nên oán hận.” Hư Cốc và Dạ Dao Quang cùng một
kiểu người, việc nhỏ sẽ không câu nệ tiểu tiết nhưng việc lớn
thì sẽ làm vô cùng chu đáo cẩn thận.
Hành động này
khiến mọi người đều cảm kích trong lòng, Hư Cốc dẫn đầu đưa
bọn họ tới nơi đây cũng là hết lòng rồi. Sau này đành bất
luận họa phúc sinh tử, lựa chọn của mình thì phải tự mình
chịu trách nhiệm, không có ai dám oán trách Hư Cốc.
“Đa tạ chân quân.” Vân Lạp chân thành cảm ơn, ông hành đại lễ với Hư Cốc:
“Chân quân, thất công tử của Phiêu Mạc Tiên tông ta xin giao phó cho
người, người nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn.”
“Chỉ
cần lão gia ta còn sống thì nhất định không để cho hắn chết.”
Chỉ bằng việc Vân Phi Ly xả thân cứu Dạ Dao Quang thì Hư Cốc đã có thể phá lệ chiếu cố cho hắn rồi.
Vân Lạp nhìn thất công tử, gật đầu một cái sau đó dẫn đầu đi vào lối đi, những
người còn lại cũng đi theo lối đi mình tự chọn. Đến khi bọn họ đi vào hết, Hư Cốc mới bắt đầu dẫn mọi người tiến vào.
Đoàn người đi theo Hư Cốc có số lượng nhiều nhất, có vài môn phái
chỉ còn lại hai, ba người kết bạn đi cùng nhau, chỉ có vài
người tu vi thấp đi theo Hư Cốc. Thứ nhất bọn họ không muốn bị
cản trở, thứ hai là trứng gà không đặt cùng một giỏ, thứ ba
là vì thực lực của Hư Cốc khiến bọn họ yên tâm.
Tô Bát
trưởng lão của Tinh Túc tông, Mạch Khâm và sư thúc hắn kiên
định đi theo Hư Cốc, còn có Qua Vô Âm, Vân Phi Ly, Ôn Đình Trạm
và Qua Mậu của Qua Vụ hải. Những môn phái khác lẻ tẻ ba, bốn
người, tổng cộng dư ra hai mấy người, mà bọn họ chỉ có mười
người.
Những người tu vi thấp đều đi theo bọn họ nhưng Hư
Cốc cũng không nói gì. Ông sắp xếp đội hình, mình xung phong đi đầu để Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang theo sát, tiếp theo là Qua
Mậu, sau đó là Qua Vô Âm và Vân Phi Ly, tiếp đến là Mạch Khâm,
Mạch Địch, cuối cùng là những người môn phái khác.
Lối
đi đều làm từ bạch ngọc, thâm chí còn có thể soi sáng bóng
dáng của bọn họ, nhưng khi Tô Bát là người cuối cùng đi vào
thì cả lối đi đột nhiên biến đổi. Cả lối đi giống như bạch ngọc bị phủ một lớp ánh sáng rực rỡ, sau đó biến thành chín màu sắc khác nhau.
Bốn phía đều im lặng đến mức có thể
nghe được tiếng hít thở, thậm chí bọn họ còn không dám thở
mạnh vì dưới chân và đỉnh đầu đều là màu sắc rực rỡ đang
không ngừng chuyển động, chỉ có bọn họ đứng im bất động.
“Trận pháp thật quỷ dị.” Mạch Địch nhíu mày, bọn họ chưa bao giờ
nghe, chưa bao giờ thấy qua trận pháp như này, thật sự là không
có cách nào để hoạt động.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, màu sắc khác nhau trong lối đi không ngừng biến đổi lui
về sau. Bọn họ thử lui về sau thì ánh sáng lại chạy về phía
trước, hơn nữa bọn họ chạy càng nhanh thì tốc độ của ánh
sáng càng nhanh, bất kể dùng cách gì cũng không thoát được.