Dạ Dao Quang ngủ rất say giấc, lúc tỉnh lại đã nghe thấy tiếng nước róc
rách bên tai. Dạ Dao Quang bỗng nhiên bật dậy, bọn họ đang ở trong địa
cung, tiếng nước ở đâu ra vậy?
“Dao Dao, nàng tỉnh rồi à?” Ôn
Đình Trạm luôn túc trực bên Dạ Dao Quang, thấy cô tỉnh lại vội vã bước
lên trước nắm lấy tay Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn xung quanh, bọn họ vẫn còn ở địa cung, trong một cung điện hình tròn có chóp rất
cao, không có thềm đá, được ngăn cách bởi một hồ nước cũng hình tròn. Hồ nước rộng chừng mười thước, nước màu bạc giống hệt thủy ngân. Thành đá
xung quanh hồ có màu ngà, bên trên có đài phun nước.
“Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?” Dạ Dao Quang thu hồi ánh mắt, nhìn Ôn Đình Trạm.
“Muội hôn mê cũng khá lâu đấy. Chúng ta đã đi qua mười mấy tầng địa cung rồi.” Qua Vô Âm ngồi bên cạnh Dạ Dao Quang chu môi.
“Bên ngoài thành đá này có Tán Linh đại trận.”
Tán Linh đại trận sẽ đánh tan tu vi của những ai đi vào, bất kể là linh hồn hay khí. Dạ Dao Quang nhìn, chỉ sợ trận pháp khởi động, dung dịch màu
bạc như thủy ngân kia sẽ bắn tung tóe, phân tán hết khí của họ mất. Họ
vốn không có cách tránh, cũng không biết nước này bắn lên người trông sẽ thế nào nữa.
Dạ Dao Quang thấy những người đang ngồi dọc theo cung điện, đám người bọn họ hình như mất đi không ít người.
Nhìn theo ánh mắt của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm như đoán được suy nghĩ
trong lòng cô: “Lúc trong đường hầm có hai vị trưởng lão không thoát ra
được…”
Dạ Dao Quang nghĩ đến đường hầm nguy hiểm lúc trước. Trên người cô có mang theo miếng ngọc bội Hư Cốc tặng cho, còn có mấy lá bùa của Hư Cốc nữa mà cũng không thể chống lại được sự tấn công của những
con quỷ nghìn năm kia. Đúng là trong hoàn cảnh như vậy cần phải có duyên khống chế pháp bảo. Không thể không thừa nhận âm khí trong đường hầm
đó, đi qua một lần rồi, cho dù là Đại Thừa kỳ như Vân Lạp cũng không
muốn đi lần thứ hai.
Lúc nhiều người may ra còn có thể phân tán
một chút sự chú ý của âm khí và quỷ vương đang trốn bên trong, một khi
người ít đi thì hai người bị rớt lại sau cùng sẽ không có cách nào ngăn
chặn được sức công phá mãnh liệt của âm khí. Thực ra, Dạ Dao Quang không hề biết rằng để được như vậy, Hư Cốc đã phải gắng sức kéo bức tường quỷ ra, vào thêm một lần nữa mới cứu được từng này người. Nếu không tổn
thất còn nghiêm trọng hơn nữa.
Sau khi đi qua đường hầm, không
còn gặp những nơi đáng sợ như vậy nữa nên bọn họ mới có thể mang theo Dạ Dao Quang đang hôn mê đi thẳng một mạch đến đây, trên đường đi thu được không ít bảo vật. Nhưng sau khi vào đến đây, lúc đầu đến cả Ôn Đình
Trạm cũng không cảm giác được điều thần bí nơi đây, thời gian nghiên cứu lâu hơn những địa cung khác rồi mà vẫn không thể hóa giải được huyền cơ của nó. Cuối cùng có hai vị trưởng lão của tông môn khác cùng với Hư
Cốc xung phong đi đầu. Đâu ai ngờ rằng, ba người bọn họ vừa mới bước vào trong thì cơ thể bỗng nhiên trống rỗng, Hư Cốc thấy có gì đó không ổn
liền liều mạng không màng đến nội thương lao ra ngoài. Nếu không sẽ có
kết cục giống hai vị trưởng lão ấy, bị thứ nước màu bạc trong đài phun
kia ăn mòn đến mảnh xương vụn cũng chẳng còn…
Sau khi nghe xong, Dạ Dao Quang cau mày nhìn về phía trận pháp kia, rồi lại nhìn Hư Cốc
đang ngồi xếp bằng dưỡng thương, đúng lúc ông mở mắt ra: “Nha đầu, con
tỉnh rồi à?”
“Cha ổn chứ?”
“Con ổn chứ?”
Hai cha
con đồng thanh hỏi, sau đó cùng cười. Hư Cốc nói: “Một chút nội thương
thôi, ta vừa ăn hai trái linh quả, nay đã không đáng ngại nữa.”
Dạ Dao Quang gật đầu: “Con cũng không sao, ngủ đủ là khỏe ngay ấy mà.”
Vết thương ngoài da trên người cô, Ôn Đình Trạm đã xử lí hết rồi. Cô cũng
không bị nội thương, chỉ là mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi đủ là khỏe ngay
thôi.
Nói xong, Dạ Dao Quang đưa mắt nhìn Vân Phi Ly, lưỡng lự một lúc mới hỏi: “Vân công tử có ổn không?”
“Nhờ phúc của Dạ cô nương, ta không sao.” Vân Phi Ly cười nói.
Dạ Dao Quang thấy sắc mặt hắn cũng bình thường rồi, nên gật đầu: “Đa tạ ơn cứu mạng của Vân công tử.”
Vân Phi Ly dù sao cũng có tu vi Hóa Thần, nếu không có Vân Phi Ly đỡ cho,
chỉ sợ cô sẽ bị sức mạnh của Hư Cốc đánh cho ngũ tạng đều tổn hại mất,
nói là ân cứu mạng cũng không quá đáng.
“Dạ cô nương không cần để trong lòng, ta cũng chỉ vì đại cục mà thôi.” Vân Phi Ly nhẹ giọng nói.
Mắt Dạ Dao Quang đầy nghi hoặc, vì đại cục?
Chỉ thấy Vân Phi Ly rũ mắt xuống cười khẽ: “Nếu Dạ cô nương bị chân quân đả thương, thần trí của chân quân ắt sẽ bị đảo lộn, chỉ sợ mấy người chúng ta chưa chắc có thể toàn thây ra khỏi đường hầm. Vả lại nếu không có
chân quân dẫn đường, chúng ta chắc chắn sẽ bị nhốt đến chết trong địa
cung này rồi.”
Bọn họ không thể quay lại đường hầm ấy được, cách
đó đúng là không muốn sống nữa mà. Nếu như không thể thoát ra theo lối
đó, không có Hư Cốc, bọn họ sao đến được đây, e là đã chết hết rồi.
Đường đi nguy hiểm này đã vượt qua kiến thức sống hơn trăm năm của họ
mất rồi.
Tuy cách giải thích của Vân Phi Ly rất có lý nhưng Dạ
Dao Quang vẫn cảm thấy không đúng cho lắm. Đổi lại là cô, cô sẽ không
liều mạng cứu một người có duyên gặp mặt vài lần như vậy đâu. Một người
không thân không thích, cô thật không hiểu nổi cách nghĩ của Vân Phi
Ly.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng Vân Phi Ly không phải
người bình thường, nhưng cô vẫn nói: “Bất luận thế nào đi nữa, sau này
nếu Vân công tử có yêu cầu gì, nếu đủ khả năng, ta quyết không chối từ.”
“Nếu như vậy khiến Dạ cô nương thấy dễ chịu hơn thì ta sẽ ghi lại vậy. Sau
này nếu cần giúp đỡ, ta sẽ không quên Dạ cô nương.” Vân Phi Ly thấy vậy
đành nói.
“Được.” Nhờ lời hứa này mà lòng Dạ Dao Quang như thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn về phía Hư Cốc:
“Cha, giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Nếu ta đoán không lầm thì chúng ta sắp đến khu vực trung tâm rồi.” Hư Cốc trả lời Dạ Dao Quang.
“Cái bẫy này thật sự không có cách phá giải ư?” Dạ Dao Quang nhìn thành đá
thanh tao kia, dưới ánh sáng trong cung điện, chất lỏng màu bạc đang
chảy kia phát ra ánh sáng trắng bạc đẹp đẽ đến nỗi khiến lòng người rung động. Thứ tốt đẹp như vậy sao lại có thể giết người được cơ chứ.
“Ta có cách rồi.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang lập tức nắm tay cậu, cô dường như đã biết cậu định nói gì.
Cúi đầu cầm lấy tay của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm nói: “Dao Dao, bây giờ
chúng ta không có đường lui nữa rồi, nếu không, muốn ra khỏi đây phải
quay lại đường hầm lần nữa. Cho dù nghĩa phụ có đưa từng người một trong chúng ta ra đi nữa, cũng sẽ tiêu hao tu vi của người. Nếu không phá vỡ
cái bẫy này, chúng ta sẽ bị nhốt đến chết ở đây mất. Mọi người có thể
cầm cự được mấy tháng thậm chí là mấy năm nhưng ta thì không được.”
Cậu là một người phàm, không ăn không uống tối đa cũng chỉ sống được năm ngày.
“Trạm ca...” Dạ Dao Quang níu tay Ôn Đình Trạm, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Yên tâm, ta không bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn.” Ôn Đình Trạm vỗ vỗ tay cô, hạ giọng an ủi.