Ước chừng khoảng ba canh giờ đi lên, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm mới
đến nơi có linh khí nồng nặc nhất. Nơi này bên ngoài bụi gai mọc thành
bụi, khắp nơi đều thấy hài cốt của dã thú.
“Cẩn thận.” Dạ Dao Quang không khỏi nhẹ giọng căn dặn.
“Ừm.” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó càng thêm cảnh giác xung quanh.
Hai người họ đi qua một con đường bùn nhỏ cực kỳ chật hẹp. Con đường này
dường như chỉ có thể để được một chân, bên đường có không ít độc vật,
hai người chỉ có thể nhảy lên để băng qua. Chạy ngang đến vách núi, cách một khoảng dài, Dạ Dao Quang phải đưa tay nắm lấy tay Ôn Đình Trạm. Đợi đến khi hai người cùng nhau rơi xuống mặt đất, một luồng khí lạnh chợt
phả vào mặt, Dạ Dao Quang cảm thấy hơi lạnh.
“Thơm quá.” Dạ Dao Quang lập tức hít vào một luồng hương lạnh.
Dưới ánh trăng đúng lúc Dạ Dao Quang vừa hay nhìn thấy động tác của cậu,
không khỏi khúc khích cười: “Trạm ca, chàng không thích hoa cúc đến vậy
sao?”
Lần này, Ôn Đình Trạm duy trì sự yên lặng.
Dạ Dao
Quang cũng không hỏi tiếp. Trước mặt bọn họ là một sườn núi quấn qua khe núi, có những cây hoa cúc vàng rực mọc tràn lan tỏa ra sự lạnh giá dưới ánh trăng.
“Tuyết hoa cúc.” Dạ Dao Quang liếc mắt liền nhận ra, kéo lấy Ôn Đình Trạm:
“Đi, chúng ta đi hái hoa cúc, tuyết hoa cúc này là đồ tốt, đặc biệt là tuyết hoa cúc mọc lên ở đây.”
Dùng ngâm trà, làm thuốc tuyệt đối không kém gì rượu trái cây cô dùng khí ngũ hành bồi dưỡng.
Bởi vì không mang theo bất cứ thứ gì có thể đựng được, Dạ Dao Quang đành
cởi áo ngoài cực kỳ sạch sẽ gọn gàng. Còn chưa đợi cô cởi ống tay áo ra, trường bào màu xanh nhạt của Ôn Đình Trạm đã đặt trước mặt cô: “Dùng
của ta.”
“Không phải chàng ưa sạch hay sao?” Dạ Dao Quang nhìn quần áo Ôn Đình Trạm, cậu nhóc này ưa sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
“Giặt đi là được.” Ôn Đình Trạm thờ ơ giải thích một câu rồi ngồi xổm xuống
hái một đóa hoa cúc, để lên mũi khẽ ngửi. Mặc dù cậu không thích mùi
hương của hoa cúc nhưng không thể không thừa nhận mùi hương này có thể
giúp tập trung suy nghĩ, cũng có thể giã thành nước làm nguyên liệu chế
hương...
Dạ Dao Quang tháo nút buộc trường bào của Ôn Đình Trạm, sau đó trải ra để hoa cúc vừa hái được lên trên. Càng vào sâu linh khí
càng trở nên nồng đậm, ánh mắt Dạ Dao Quang không khỏi híp lại nhìn khóm hoa cúc phía cuối nơi xa nhất, từng luồng linh khí mà người phàm không
nhìn thấy đang quanh quẩn.
“Trạm ca, chàng ở đây hái hoa, cẩn
thận côn trùng trong bụi hoa.” Dạ Dao Quang nhắc nhở một câu rồi nhún
người nhảy lên. Đợi đến khi cô bay xuống, trước mặt cô là một đóa hoa
cúc kích cỡ giống như bông hoa hướng dương đang nở rộ, rễ cây hoa cúc
này cao khoảng một mét.
“Tuyết hoa cúc nghìn năm.” Dạ Dao Quang kích động không thôi.
Chính là nó, là linh vật.
Hít sâu một hơi khí tức quanh nó, lòng bàn tay Dạ Dao Quang ẩn chứa khí ngũ hành, cô đưa tay nắm lấy thân cây thô ráp còn to hơn cả ngón tay cái
của cô, nhổ tận gốc từng chút một.
Dạ Dao Quang nhanh chóng bay
vọt lên, những khối tuyết lớn từ đỉnh núi tuyết lăn xuống. Cô vung áo
choàng lên, từng cánh hoa tuyết quanh quẩn khí ngũ hành được cô ngưng tụ lại tung bay trên đầu ngón tay cô, tụ thành một hộp tuyết to lớn. Cô
lấy những lá bùa tụ linh dán lên hộp tuyết khiến gió không thổi vào
được. Lúc này cô mới ngồi xuống bốc một nắm đất dưới rễ tuyết hoa cúc
nghìn năm để vào trong hộp tuyết, sau đó mới đặt cây hoa tuyết vào, dùng lá bùa tụ linh che kín hộp tuyết. Dạ Dao Quang cầm chiếc hộp chạy về
phía Ôn Đình Trạm. Chỉ mới một lúc như vậy mà Ôn Đình Trạm đã hái được
một đống hoa cúc, Dạ Dao Quang đi đến trước mặt cậu, mở hộp tuyết được
che ra: “Trạm ca, chàng nhìn này.”
“Hoa này... thành tinh rồi?” Ôn Đình Trạm chưa từng nhìn thấy một đóa hoa cúc lớn như vậy.
“Thành tinh thì vẫn còn sớm, nếu qua một nghìn năm nữa không chừng nó có thể
biến hóa, có điều hiện tại nó chỉ là linh vật, ngay cả linh trí cũng
chưa mở ra. Đây chính là bảo bối tốt, cỏ linh chi nhân sâm nghìn năm
cũng không đổi được.” Dạ Dao Quang trước giờ chưa từng gặp qua bảo bối
thế này, một khi tu luyện thành tinh hoặc thành yêu, tất cả linh khí sẽ
biến thành pháp lực của nó, với họ mà nói sẽ không có tác dụng.
“Linh khí đến từ nó sao?” Tuy nghi vấn nhưng ngữ khí của Ôn Đình Trạm lại khẳng định.
“Đúng vậy, nhiều người như vậy mà lại bị muội giành trước.” Dạ Dao Quang dương dương đắc ý, sau đó nhanh chóng che hộp lại.
“Chúng ta mau hái hoa cúc quay về tặng mọi người bảo bối muốn cầu cũng không
được, đặc biệt là thân thể của Minh Quang, còn có người lớn tuổi như đế
sư, cũng để cho Tiêu Sĩ Duệ tặng gia gia của đệ ấy...”
Ôn Đình
Trạm vừa không ngừng tay hái, vừa nghe Dạ Dao Quang đọc tên tất cả mọi
người một lần, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô luôn như vậy, đạt
được bất kỳ thứ gì tốt đều không nhịn được mà chia sẻ với những người
bên cạnh.
Cây hoa cúc thật sự rất nhiều, Dạ Dao Quang và Ôn Đình
Trạm hái đến buổi trưa ngày hôm sau mà vẫn còn thừa một mảng nhỏ. Dạ Dao Quang cũng không định hái tiếp, không phải do mệt mỏi mà là để đấy đợi
chúng nó tiếp tục sinh trưởng, sau này tạo phúc cho người có duyên. Mặt
trời lên đến đỉnh đầu, hai người họ mới nhanh chóng xuống núi, về đến
trước mặt đám người Tiêu Sĩ Duệ cũng là buổi chiều.
“Hai người rốt cuộc cũng trở về rồi.” Tiêu Sĩ Duệ lo lắng chạy lên trước, lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm vác hai bao lớn.
“Đây là gì?”
“Đồ tốt.” Dạ Dao Quang nháy mắt, sau đó nhìn thấy đám người Tiêu Sĩ Duệ đã săn được con mồi.
“Mau làm đi, tối nay ta sẽ nấu cho mọi người một món ngon.”
Dạ Dao Quang một mình mồi lửa, lấy ra một cái nồi to, đang chuẩn bị đi lấy nước thì Tiêu Sĩ Duệ chạy lên trước: “Dao tỷ tỷ, phía trên có một con
suối, nước suối rất ngọt.”
“Thật sao?” Mắt Dạ Dao Quang bừng
sáng, lập tức cầm nồi xông đi. Quả nhiên cô tìm được một con suối, nước
suối còn ẩn chứa khí ngũ hành Thủy. Dạ Dao Quang uống nước suối thoải
mái rồi múc đầy một nồi nước, chạy như bay về, đặt ở nơi Ôn Đình Trạm
đang tiếp tục nhóm lửa cho cô.
“Món cháo ngày hôm nay nhất định sẽ khiến mọi người cả đời không quên!”
Dạ Dao Quang không cho bất kỳ gia vị nào, sau khi bỏ gạo vào liền xé hơn
hai mươi cánh hoa cúc thả vào, lại cho thêm năm, sáu bông tuyết hoa cúc
nghìn năm.
Cháo đang nấu được một nửa, khí tức của mùi thơm nồng
đậm tản ra. Tần Đôn và Càn Dương không thèm thịt quay, ngồi xổm trước
đống lửa chỉ hận không thể hóa thân thành chó pug chảy nước miếng.
“Chưa đến lúc, không được phép động tay.” Dạ Dao Quang liếc mắt dặn dò hai
người họ rồi sắp xếp để Vệ Kinh phân hoa cúc ra. Khí ngũ hành trên tay
cô lướt qua, đóa hoa cúc nháy máy bị hong khô nhưng không hề khô khan,
ngoại trừ nhẹ nhàng hơn thì không có gì khác biệt so với lúc đầu. Làm
xong, cô vỗ vỗ tay:
“Được rồi, bây giờ có thể bọc lại, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.”
Đúng lúc này một hình bóng từ trên trời lao xuống, tốc độ cực nhanh khiến
người ta tưởng rằng đó là hoa mắt. Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua gò má Dạ Dao Quang, đến khi cô nhìn sang thì không thấy nồi cháo của cô nữa!