Có được sự đồng ý của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang tất nhiên không trì
hoãn phút giây nào, cô lập tức đem theo lễ vật đến bái kiến lý chính Đỗ
Hậu Lâm. Đỗ Hậu Lâm tuổi ngoài bốn mươi, thân thể tráng kiện, gia đình
cũng thuộc loại trung nông (1), con người hiền hậu thành thật, luôn
chiếu cố Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang rất kính trọng ông.
“Sao lại tặng lễ vật nữa rồi, mau đem về đi, có việc gì cháu cứ nói một
tiếng được rồi.” Đỗ Hậu Lâm nhìn thấy Vương Mộc đặt lễ vật xuống vội
vàng nói.
“Bác Đỗ, đây đều là những thứ người khác tặng cho cháu, lẽ nào bá lại không cho phép cháu và Trạm ca nhi đem chút đồ tốt đến
hiếu kính bác sao?” Dạ Dao Quang nói: “Chưa kể hôm nay cháu đến đây, còn có việc làm phiền bác.”
“Bác biết cháu rất có bản lĩnh, nhưng
cháu và Trạm ca nhi vẫn còn nhỏ, ngày tháng của các cháu còn dài, Trạm
nhi là một nhân tài học hành, vừa học hành, vừa khảo thí, những thứ đó
đều tốn không ít tiền, các cháu có thành ý được rồi.” Đỗ Hậu Lâm lời nói thành khẩn.
Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu nói: “Xin bác yên
tâm, cháu đã tính toán hết rồi, hôm nay đến đây vì cháu muốn mua phần
đất ở phía ngoài viện, cháu và Trạm ca dự định mở rộng gia trạch.”
“Gia trạch của các cháu còn muốn mở rộng sao?” Đỗ Hậu Lâm hoảng hốt.
“Thật ra cháu sớm đã có suy nghĩ này, chỉ vì chưa có cơ hội, đại bá cũng biết nhà cháu có nguồn gốc học thức, nên muốn bố một trận pháp dưỡng sinh,
nhưng với gia trạch hiện nay thì không thể bố trận được.” Nhìn thấy Đỗ
Hậu Lâm có những biểu tình không tán đồng, Dạ Dao Quang liền nói: “Bác
cũng có nói Trạm ca nhi chắc chắn phải theo con đường khoa cử, nếu như
trong nhà không có chút tiền dư, cháu cũng không tranh chút thể diện
này, nếu nhà đã có dư giả, thì tất nhiên cũng phải ra dáng một chút. Vừa hay hiện nay nhà nào cũng đang rảnh, nhiều năm qua cháu và Trạm ca đều
sống nhờ sự chiếu cố chăm sóc của bà con lối xóm, nên hôm nay muốn báo
đáp chút ân tình của mọi người, cũng không kiếm được cớ nào thích hợp,
vừa hay nhân cơ hội này mời bà con đến giúp đỡ mở rộng gia trạch, cũng
xem như báo đáp bà con.”
Những lời nói này Dạ Dao Quang đã hoàn
toàn làm lay động Đỗ Hậu Lâm, Đỗ Gia thôn vẫn luôn được xem là một thôn
giàu có, nhưng năm nay mùa màng quả thật không được tốt lắm, thu hoạch
của mọi người miễn cưỡng chỉ đủ ăn, nhiều nhà đã cày xới đất trồng lúa
mì vụ đông (2) dự định ra ngoài làm công ngắn hạn, những vất vả đó thì
không nói, nhưng vẫn không kiếm được bao nhiêu tiền, ông cảm động vì Ôn
Đình Trạm và Dạ Dao Quang đã phát tài nhưng lại chưa hề quên người trong thôn.
“Nếu đã như vậy, đại bá sẽ dẫn người trong thôn đến giúp
đỡ.” Đỗ Hậu Lâm cười hiền hòa: “ Các cháu tính mua bao nhiêu đất, mướn
bao nhiêu người?”
“Chúng cháu dự định mua hết khoảng đất trống từ ngoài viện đến nhà chú thím Lâm, mặt còn lại cũng mua như vậy.” Dạ Dao
Quang nói.
“Như vậy thì cần một mảnh đất lớn, không ít hơn năm
mẫu đâu!” Đỗ Hậu Lâm một lần nữa kinh ngạc: “Cháu muốn làm gia trạch
rộng bao nhiêu?”
“Cháu tính xây trạch viện bốn gian, thêm mấy khu hoa viên.” Dạ Dao Quang hiểu được tại sao Đỗ Hậu Lâm kinh ngạc như vậy, một mẫu đất ước chừng khoảng sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông, trong
thôn tuy không thiếu đất, bình thường đều mua nhiều nhất một mẫu đất để
mở rộng nhà cửa, nhưng là một đại gia đình ở cùng với nhau.
Đỗ
Hậu Lâm muốn khuyên bảo, nhưng thấy Dạ Dao Quang dường như không muốn
thương lượng thì nuốt những lời khuyên bảo xuống nói: “Bác lập tức cho
tìm người đo đạc đất, giá đất hiện nay là tám lượng bạc một mẫu, cháu mở rộng nhà vào lúc này, tất nhiên mong muốn sẽ xây xong trước năm mới,
nếu vậy thì cần không ít nhân công, nhưng thôn của chúng ta thứ không
thiếu nhất chính là nhân công, bác giúp cháu mướn người, một ngày mỗi
người mười văn tiền, một bữa cơm, cháu thấy như vậy được không?
Dạ Dao Quang thật lòng cảm động, liền nói: “Cháu và Trạm ca nhi đã thảo
luận ổn thỏa, mỗi người mỗi ngày hai mươi văn tiền, một bữa cơm, bác xem mướn người giúp cháu, mướn bao nhiêu người cũng được, chúng cháu muốn
sớm ngày sửa xong gia trạch. Sẵn tiện, làm phiền bác gái tìm giúp vài
người cần cù nhanh nhẹn, giúp đỡ phụ bếp, mỗi người mỗi ngày mười lăm
văn tiền, một bữa cơm.”
Mỗi ngày hai mươi văn tiền, một tháng là sáu trăm văn tiền, có đi làm công ở ngoài cũng không tìm đâu ra công việc tốt như vậy, Đỗ Hậu Lâm lại
khuyên Dạ Dao Quang vài câu, cuối cùng không làm Dạ Dao Quang thay đổi
quyết định. Vì vậy, Đỗ Hậu Lâm làm việc càng có tâm hơn, lập tức tìm
người đo đạc đất, đo được sáu mẫu một phân đất, cuối cùng tính là sáu
mẫu, Dạ Dao Quang đưa ngay năm mươi lượng bạc, phần dư để Đỗ Hậu Lâm thu xếp với bên quan phủ, việc làm này lập tức thu hút sự chú ý của người
trong thôn, những người thân quen đều đến hỏi Dạ Dao Quang, ví dụ như
chị Mạc và thím Lâm.
Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm, tin tức
cô muốn xây gia trạch truyền ra ngoài rất nhanh chóng, buổi chiều ngày
hôm đó Đỗ Hậu Lâm cũng tìm một trăm người lại giúp Dạ Dao Quang xây gia
trạch, mỗi nhà hai người, không thiên vị ai, có những nhà không có lao
động, bác Triệu vợ của Đỗ Hậu Lâm nhanh chóng mướn những người phụ nữ
cần cù nhanh nhẹ thật thà từ những nhà đó đến giúp đỡ nấu ăn, trong
thoáng chốc cả thôn không có bất kỳ người nào oán trách, sau khi nghe
đãi ngộ của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thì làm việc càng hăng hái hơn.
Ôn Đình Trạm còn phải đến lớp, nên việc sửa nhà toàn bộ đều giao cho Dạ
Dao Quang xử lý, Vương Đông cũng khỏe hơn nhiều, đa phần đều do Vương
Đông và Vương Mộc bận tới bận lui. Dạ Dao Quang nhờ bác Mạnh tìm một
người thợ xây nhà giỏi, sau khi giải thích kỹ càng rõ ràng yêu cầu của
mình, cô hầu như đã trở thành bà chủ vung tay bỏ mặc, nhưng vì Dạ Dao
Quang ra tay hào phóng, hơn nữa mỗi bữa cơm nước đều rất ngon, lại có
Vương Đông và Đỗ Hậu Lâm đích thân giám sát, dường như không có bất kỳ
vấn đề gì.
Sức lực của một trăm người tuyệt đối không thể xem
thường, mỗi ngày lượng công việc cũng không nhiều, trong một tháng đã
xây xong gia trạch bốn gian, Dạ Dao Quang chọn một ngày tốt làm lễ
thượng lương (3), ngày hôm đó giống như đại yến tiệc của toàn thôn, mọi
người điều vui vẻ náo nhiệt dùng cơm, nhìn ngắm ngôi hào trạch của Dạ
Dao Quang.
Vì Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang vẫn sống trong gia
trạch cũ ở trong cùng nên cũng không lượng phòng (5), sau khi hoàn công, kết toán tiền công xong xuôi, cũng không có người nào ở lại, thấy còn
mấy ngày nữa là qua năm mới, kinh tế trong nhà khá giả tất nhiên phải đi mua sắm đồ dùng năm mới.
Còn Dạ Dao Quang liền nhân cơ hội này
cùng Vương Đông hai người đem bốn mươi lăm cây hoa mai trồng xuống đất,
lần này không thể không biểu dương Vương Đông, nếu không Dạ Dao Quang
cũng không biết phải làm sao bảo vệ những cây hoa mai này cả tháng nay.
Dạ Dao Quang dùng la bàn xác định tám phương hướng Trấn (Đông), Đoài
(Tây), Ly (Nam), Khảm (Bắc), Cấn (Đông Bắc), Càn (Tây Bắc), Khôn (Tây
Nam), Tốn (Đông Nam), sau đó tìm vị trí sinh khí cát địa mỗi phương
hướng, mỗi chỗ trồng năm cây hoa mai. Dạ Dao Quang đến mỗi chỗ trồng
cây, trước tiên vận khí ngũ hành cảm ứng phương hướng vị trí ngũ hành,
sau đó bảo Vương Đông dựa theo chỉ dẫn của cô trồng một cây hoa mai.
Phải mất ba ngày mới có thể trồng hết số cây, lúc trồng xuống cây hoa cuối
cùng ngoài Dạ Dao Quang ra không ai nhìn thấy, cả một trạch viên có một
luồng không khí cuộn xoắn chuyển động sau đó cả vùng trời của gia trạch
hình thành một bức màn che chở bằng khí trong suốt, bỗng chốc liền mất
tích không thấy đâu.
“Ơ, lúc nãy hình như có một luồng khí ấm áp.” Vương Ni Nhi mở to mắt nhìn ca ca, xác nhận bản thân không cảm giác sai.
***
(1) Trung nông: Một địa vị kinh tế ngày xưa, nằm giữa phú nông và bần nông.
(2) Lúa mì vụ đông: Gieo hạt vào mùa thu, mùa hè năm sau thu hoạch.
(3) Thượng lương: Một trong những nghi thức được cử hành trong quá trình
xây dựng một ngôi nhà hoặc một công trình. Lễ thượng lương còn có những
cái tên khác như lễ cất nóc, gác đòn dông.
(4) Lượng phòng: Để trống nhà một khoảng thời gian sau đó mới vào ở.