Ngày hôm sau, mọi người đều nhận thấy mặc dù thân thể Văn cô vẫn còn yếu nhưng dáng vẻ của nàng như trẻ hơn mấy tuổi, liền nhìn đến mức con
ngươi cũng sắp rơi ra, rối rít vây quanh Dạ Dao Quang hỏi cô có phải có
bản lĩnh cải lão hoàn đồng hay không.
“Có chứ, nên các người ngàn vạn lần đừng đắc tội với ta, nếu ngày nào đó ta mất hứng thì sẽ biến
các người thành đứa trẻ tè dầm ra giường đó.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, mọi người vội đứng cách xa Dạ Dao Quang.
“Tiểu Khu đang trêu đùa các người thôi, trên thế gian này làm gì có ai có bản lĩnh đó.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói.
“Con người sẽ vì bệnh tật mà trở nên già yếu, sau khi tiểu Khu loại bỏ đi
khí bệnh trong thân thể Văn cô, tự nhiên trông nàng ấy sẽ trẻ ra vài
tuổi, hơn nữa thực ra Văn cô vẫn còn rất xinh đẹp, đây mới chính là diện mạo nàng ấy nên có.”
Mọi người suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ý này rất đúng.
“Huynh đã thuyết phục thế nào khiến Văn cô đồng ý vậy?” Lúc này Dạ Dao Quang mới có cơ hội để giải đáp thắc mắc trong lòng.
“Công tâm.” Ôn Đình Trạm bí hiểm nói ra hai chữ.
Tất cả mọi người đều mù mờ.
Văn Du cùng Văn cô trò chuyện đến trưa vừa vặn chạy tới, cười nói: “Doãn Hòa đã vẽ cho cô cô một chiếc bánh thật lớn.”
“Bánh lớn?” Mọi người có chút khó hiểu.
“Chỉ có sống thật tốt cô mới có thể có con. Đứa bé kia lưu luyến cô như vậy, nếu như cô sống tốt, không chừng hắn và cô vẫn tiếp tục có duyên trở
thành mẹ con.” Văn Du nói xong liền vái Ôn Đình Trạm một vái.
“Doãn Hòa, lần này đa tạ cậu đã khai thông tư tưởng cho cô của ta.”
“Doãn Hòa, đây không phải là cậu đang lừa dối Văn cô sao, nếu như…”
“Cái miệng quạ nhà cậu!” Lục Vĩnh Điềm còn chưa nói xong, Tiêu Sĩ Duệ liền nhét một miếng bánh ngọt vào miệng hắn.
“Trạm ca nói chưa chắc đã sai.” Dạ Dao Quang rất tin vào quan hệ nhân quả,
lại nghĩ tới viên công đức đó, không khỏi cười thần bí.
“Chuyện duyên phận này mấy ai có thể nói chính xác chứ?”
Lục Vĩnh Điềm nuốt xuống miếng bánh ngọt, uống một hớp nước, sau đó nhìn Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, một người thì cao thâm, một người thì thần
bí, không khỏi lầm bầm: “Hai người đâu giống anh rể em vợ mà là tướng
phu thê, thật là đức hạnh.”
Câu nói này làm Ôn Đình Trạm cảm thấy thoải mái, cậu nhấp một ngụm trà, chỉ cười không nói.
Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn hắn một cái: “Gương mặt này của cậu về sau tám chín phần sẽ lấy một người phụ nữ chua ngoa.”
Lời này trong nháy mắt làm cho Lục Vĩnh Điềm sợ đến choáng váng, hắn biết
Dạ Dao Quang thường xem tướng mạo, liền vội vàng lên tiếng trước: “Tiểu
Khu, cậu vừa nói gì, cậu mau nói lại lần nữa, ta có nghe nhầm không?”
“Ta có nói gì sao?” Dạ Dao Quang giả bộ ngốc nghếch.
Thật ra lời này không hoàn toàn là trêu đùa, Dạ Dao Quang đã sớm nhìn qua
gương mặt Lục Vĩnh Điềm, cô nhận thấy sau này hắn thực sự phải lấy một
người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, người đó cụ thể là ai cô cũng không biết
nhưng nhất định là đàn bà chua ngoa.
“Ta toi mất...” Lục Vĩnh Điềm đặt mông ngồi ở trên ghế đá, vẻ mặt như đưa đám. “Ta thích một cô nương lương thiện, ôn hòa, khôn khéo, ta không muốn lấy phụ nữ chua ngoa.”
Bộ dạng này của Lục Vĩnh Điềm khiến tất cả mọi người đều buồn cười.
Dạ Dao Quang liếc hắn rồi nhìn về phía Văn Du: “Một tháng này không nên
quấy rầy Văn cô, tốt nhất cậu nên tìm một nơi thật yên tĩnh để nàng nghỉ ngơi, bồi dưỡng một tháng là khỏe.”
“Ta và cô đã bàn luận,
không biết tiểu Khu có thể để cô ở tạm chỗ này một tháng, cuối tháng sau ta sẽ xin nghỉ hai ngày, tự mình đưa cô trở về.” Văn Du vội nói.
“Không thành vấn đề, phong thủy ở chỗ ta tạm được, cũng rất thanh tịnh.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Ngày thứ hai sau khi thu xếp ổn thỏa cho Văn cô, mọi người liền trở về học
viện vì ngày mai bắt đầu khai giảng. Giải quyết xong đại sự, tự nhiên
nhớ đến cuộc đánh cược giữa bọn họ và Dạ Dao Quang nên buổi tối ngủ thật sớm, sáng ngày mai sẽ có kết quả bài thi trước kỳ nghỉ tết dán ở dọc
đường lớn trên đường vào học đường.
Thành tích sẽ được phân làm
ba bậc Giáp, Ất, Bính, thứ hạng Giáp có mười tên, thành tích về sau càng ngày càng thấp. Thứ hạng Ất lấy một trăm tên, còn dư lại loại đi năm
người, những người còn lại toàn bộ đều ở thứ hạng Bính.
Sáng sớm
Dạ Dao Quang đã bắt đầu tu luyện, sau đó đi đến nhà ăn mua bữa sáng, đã
có rất nhiều học sinh vây quanh vị trí công bố thành tích. Dạ Dao Quang
không nói gì, thành tích phải đợi đến khi kết thúc buổi lễ mới công bố
nên cô xách bữa ăn sáng trở về học xá.
Khi chia đồ ăn cho mọi người, Dạ Dao Quang phát hiện Tần Tam cùng Tiêu Phác đều không có ở đây: “Hai người bọn họ đi đâu rồi?”
“Ta bảo hai người bọn họ đi xem kết quả rồi.” Tiêu Sĩ Duệ cười nói.
“Sao cậu không ăn?” Tần Đôn chọc chọc bánh bao trước mặt, bộ dạng không muốn ăn khiến Dạ Dao Quang thấy kì lạ.
“Thành tích của ta đi xuống rồi còn ăn gì nữa.” Tần Đôn buồn bực trả lời.
“Tiền đồ cũng không phải do khoa cử đánh giá, đâu đến nỗi có chút chuyện này
mà cậu cũng để ý, kỳ thi cuối năm chắc cậu sẽ té xỉu luôn nhỉ?”
Tần Đôn nghe vậy cũng cảm thấy có lý, vì vậy hắn lại bắt đầu ăn.
Mới vừa cắn hai cái, Dạ Dao Quang lại nói: “Cậu ăn nhiều một chút, tránh
cho lát nữa thành tích đi xuống khiến cậu không nuốt trôi cơm trưa.”
Tần Đôn nhất thời yên lặng, đây rõ ràng có ý muốn nói kết quả thi của hắn
rất kém cỏi hoặc một vạn của hắn đã bay mất? Ngay tức khắc, cơm mới lên
tới miệng đã cảm thấy không còn thèm ăn nữa.
Kẻ không tim không
phổi Lục Vĩnh Điềm sau khi ăn uống no đủ mới cùng Văn Du đi đến chỗ đám
người Ôn Đình Trạm, mọi người cùng nhau đi đến hội viện. Hội viện là nơi học viện đặc biệt tiến hành tổ chức các hội thi thơ, triển lãm tranh,
tranh luận và nhiều cuộc thi khác nữa. Hôm nay khai giảng ngày đầu tiên, sơn trưởng cần phát biểu, sau đó ban thưởng cho người có thành tích
xuất sắc nhất kỳ thi năm ngoái ngay trước mặt tất cả mọi người.
Văn Du đã sớm phái người đi chiếm vị trí tốt nhất nên khi bọn họ đến nơi
mặc dù đã đông người nhưng vẫn được ngồi ở chỗ tốt. Sơn trưởng cùng phu
tử đều đã đến, sơn trưởng nói lời mở đầu không có gì đặc biệt, cũng
không hài hước, rất quy củ. Bọn học sinh đều tập trung tinh thần vì sơn
trưởng nhanh chóng mở ra một quyển sách: “Bây giờ lão phu sẽ đọc thành
tích của mọi người từ thấp đến cao, trước hết từ Bính…”
Lục Vĩnh Điềm thuộc hạng Bính, trong đám người bọn họ chỉ có mình hắn là hạng
Bính, tuy thành tích tương đối cao trong hạng Bính nhưng nhất thời cả
người đều ỉu xìu.
Kế tiếp là thứ hạng Ất, ban đầu không có ai
trong bọn họ, đọc đến một nửa mới có tên Tần Đôn, tiếp nữa là Tiêu Sĩ
Duệ. Mấy người đều khẩn trương nhưng vẫn không thấy tên Dạ Dao Quang và
Ôn Đình Trạm, cho đến vị trí thứ ba hạng Ất đọc tên Văn Du, cả người Lục Vĩnh Điềm cũng run lên: “Xem ra năm nay ta phải gặm bánh màn thầu rồi.”
Một vạn lượng, hắn cảm thấy xót xa số tiền tiêu vặt của cả năm, hơn nữa còn vượt quá khả năng chi trả.
Người cuối cùng được đọc tên ở hạng Ất chính là Dạ Thiên Khu, sau đó chính là mười người ở hạng Giáp. Mọi người đều tập trung tinh thần để nghe nhưng vẫn không thấy có tên Ôn Đình Trạm. Cho đến khi người cuối cùng được
đọc lên vẫn không thấy cậu xuất hiện, nhất thời trừ Ôn Đình Trạm ra tất
cả mọi người đều sửng sốt.
Cuối cùng sơn trưởng lấy ra một quyển
sách riêng biệt: “Thứ hạng xưa nay của học viện chỉ gồm ba loại Giáp Ất
Bính, tuy nhiên năm nay có một học sinh làm bài thi khiến lão phu và các phu tử xem đi xem lại nhiều lần, nhất trí bầu chọn hạng ưu. Đó chính là án thủ của quận Dự Chương năm ngoái, lớp Giáp thuộc Trung xá - học trò
Ôn Đình Trạm.”