“Còn hai ngày nữa đến Trung Thu, đêm nay cứ nghỉ ngơi ở Vĩnh Phong
trấn.” Những người này phụng mệnh tiễn cô về đã không thể trở về kịp
cùng người nhà ăn Tết Trung Thu, cô không nên bóc lột người ta thêm nữa.
Dạ Dao Quang là người không thể ngồi yên, dùng xong bữa tối từ sớm, mặt
trời còn chưa lặn hẳn, ban ngày cô đã ngủ cả ngày, do đó cô dẫn theo Kim Tử đi dạo phố. Vĩnh Phong Trấn là một trấn lớn, là khu kinh tế đứng
nhất nhì của Lô Lăng huyện. Dạ Dao Quang không ngờ lại nhìn thấy một cửa hàng tây dương ở nơi này. Lúc ở phủ thành do tiền không còn bao nhiêu
nên Dạ Dao Quang đã quyết định không vào.
Nguyên Thái Tổ không
cấm hàng hải, từ khi triều Nguyên được lập nên, thương mại trên biển đã
rất được xem trọng, bây giờ đã hình thành quy mô, nhìn thấy cửa hàng tây dương ở các nơi đều rất bình thường. Bây giờ đã có tiền, Dạ Dao Quang
tất nhiên không thể bỏ lỡ. Nhưng sau khi đi dạo một vòng, cũng không có
thứ gì thu hút được cô.
Cuối cùng cô lại đi đến một tiệm ngọc,
tiệm ngọc này lớn hơn một chút so với tiệm ở Thái Hòa Trấn, chủng loại
cũng đầy đủ, điều khiến Dạ Dao Quang không ngờ đến chính là có cả trang
sức pha lê.
Thật ra pha lê đã có lịch sử lâu đời ở thời cổ đại
của Trung Quốc, chẳng qua do cổ nhân gọi là thủy ngọc, thủy bích, thủy
tinh... Nhà thơ đời Đường Ôn Đình Quân từng viết: “Thủy ngọc trâm đầu
bạch giác cân, dao cầm tịch lịch phất kinh trần”, ngoài ra “Sơn Thủy
Kinh” cũng đề cập đến rất nhiều.
“Cô nương xem thủy ngọc đó sao?
Cô nương muốn dùng để trưng bày, làm trang sức hay trâm cài?” Ông chủ
vốn đã định đóng cửa nhìn thấy lại có một vị khách đến liền dặn dò tiểu
nhị tiếp tục dọn dẹp, bản thân đích thân đi đón tiếp.
Pha lê là
một loại vật phẩm hóa giải sát khí cực tốt, đặt vào vị trí Bệnh Sát
Tinh, vừa có thể hóa giải bệnh tật trừ khử tai họa, vừa có thể biến bệnh tật thành tiền tài.
“Vòng tay này thủ công quả thật tinh xảo.”
Dạ Dao Quang nhắm ngay vào một vòng tay, vòng tay xen kẽ giữa ngọc và
pha lê, năm viên pha lê khác màu và bảy viên ngọc châu, với quan điểm
thẩm mỹ thời này có lẽ sẽ cảm thấy vòng tay này có chút lòe loẹt, nhưng
năm màu trắng, tím, lục, vàng, đỏ lại khiến cặp mắt Dạ Dao Quang suýt
chút nữa ánh lên màu lục (1).
Vừa hay là màu của ngũ hành, pha lê đỏ là thứ cực kỳ hiếm có.
“Cô nương thích vòng tay này đúng không?” Vòng tay này được đưa đến từ phủ
thành, vì phủ thành bán không được, đúng như những gì Dạ Dao Quang nghĩ, vòng tay này trông rất độc đáo, nhưng thật ra cực hiếm người sẽ đeo nó.
“Giá bao nhiêu?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Ba trăm năm mươi lượng bạc.” Đây là giá ghi trên đó.
Tương đương hơn một trăm ngàn Nhân dân tệ, Dạ Dao Quang cảm thấy hơi đắt,
nhưng ngàn vàng khó mua được thứ yêu thích: “Ba trăm lượng, nếu ông chủ
cảm thấy hợp lý, ta sẽ mua.”
Ông chủ nhìn vẻ mặt Dạ Dao Quang
liền biết ngay đây chính là mức cao nhất cô có thể chấp nhận, dù sao so
với giá tiền thấp nhất bên trên đưa ra vẫn còn cao hơn hai mươi lượng,
ông chủ bèn tỏ ra lưỡng lự, sau đó gật đầu.
Dạ Dao Quang nhìn ra
ngay nét vui mừng ẩn chứa trên mặt ông chủ, biết ông chắc chắn đã lời,
nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, thứ này cô đeo sẽ có ích cho việc
tu luyện của cô, khi tu vi không đủ, cô có thể trữ khí ngũ hành vào vòng tay này, để dành cho những lúc cấp bách.
Sau đó cô lại mua thêm
một ít trang sức pha lê, tổng cộng tốn năm trăm lượng bạc, Dạ Dao Quang
mang những thứ đã mua trở về quán trọ. Tiểu Kim vẫn rúc trên vai cô, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đoán chừng họ sẽ tưởng cô là người
biểu diễn xiếc khỉ.
Ban đêm Dạ Dao Quang hơi khó ngủ, cô liền tu
luyện nửa buổi mới nằm nghỉ, sáng sớm thức dậy tiếp tục tu luyện, dùng
bữa sáng rồi khởi hành, ba canh giờ sau họ chuẩn bị vào địa giới Thái
Hòa trấn, nửa canh giờ sau nữa họ đã đến Dương phủ.
Dương phủ rất tưng bừng, ắt hẳn đang chuẩn bị cho Tết Trung Thu. Dạ Dao Quang trở về khiến Dương phủ càng thêm náo nhiệt.
“Nhìn xem, muội mua cho chàng món gì này?” Sau khi dùng xong bữa tối, Dạ Dao
Quang mang những món quà chuẩn bị cho các vị thiếu gia tiểu thư Dương
phủ ra tặng, đó đều là những thứ lấy ra từ lễ vật do Tiền gia tặng, sau
đó cô kéo Ôn Đình Trạm về phòng cô.
Nhìn thấy một bộ bút tuyệt đẹp, khuôn mặt vẫn đang nhăn nhó của Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng lộ ra một chút vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó lại nhăn
nhó trở lại: “Dương đại thái thái nói nàng sáu ngày trước đã khởi hành
trở về, tại sao hôm nay mới đến?”
Thì ra để đề phòng sự cố ngoài ý muốn, Tiền phu nhân đã phái người đưa thư cho Dương đại thái thái vào
ngày Dạ Dao Quang rời khỏi, ba ngày trước Dương đại thái thái đã nhận
được thư, Ôn Đình Trạm không đến trường nữa mà cứ ở nhà trông chờ Dạ Dao Quang, tiếc rằng không thấy Dạ Dao Quang về, trong lòng bắt đầu bức
bối.
Thiếu niên nhỏ tuổi, tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc gặng hỏi khiến Dạ Dao Quang không nhịn được cười: “Sao? Trạm huynh nhớ muội rồi sao?”
“Nói bậy.” Ôn Đình Trạm đỏ bừng mặt, khẩu khí phản bác cũng vô cùng yếu đuối.
Dạ Dao Quang “phì” một tiếng bật cười, thấy Ôn Đình Trạm giận dỗi giẫm
chân, cô vội vàng nén lại: “Chỉ là trên đường gặp chuyện nán lại thêm
một ngày, chẳng phải muội đã trở về an toàn sao?”
“Từ nay về sau nàng không được một mình đi chỗ xa như vậy nữa!” Ôn Đình Trạm giận dữ nói.
“Được rồi, sau này dù đi đâu cũng đi cùng chàng, được chưa?” Dạ Dao Quang lập tức gật đầu. Lại dỗ dành thêm một lúc nữa mới dỗ được tên nhóc thông
minh này. Sau đó nghiêm túc nói: “Chuyến đi này, muội đã gặp rất nhiều
chuyện...”
Dạ Dao Quang không giấu giếm bất kỳ chuyện nào, kể
xong cô nói: “Trạm huynh, bây giờ chúng ta đã có tiền, ý muội là mua vài người hầu giúp việc thường ngày cho chúng ta, muội phải tu luyện, không có thời gian để quan tâm những việc nhỏ nhặt, sau đó chúng ta mua thêm
một ít cơ nghiệp, ruộng nương cứ đứng tên của chàng, chàng sau này còn
phải thi công danh, sẽ được miễn giảm thuế má, cửa tiệm và điền trang
đứng tên muội, người làm quan không được kinh doanh.”
“Nàng cứ
quyết định đi.” Đối với việc Dạ Dao Quang thương lượng kiểu này với
mình, trong lòng Ôn Đình Trạm cảm thấy rất thoải mái.
“Vậy cứ quyết định như vậy. Chàng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai là Trung Thu, chúng ta đi chơi.”
Trung Thu được nghỉ học một ngày, vừa hay Dạ Dao Quang có thể dẫn tiểu tướng
công đi dạo một chuyến, xem cách ăn mừng của thời cổ đại.
Tết
Trung Thu, Dương phủ cũng rất bận rộn, vì Dương đại thái thái dẫn theo
con cái về chịu tang cho ông ngoại, rất nhiều lễ vật đều được đưa đến
đây. Dạ Dao Quang được Dương Tịch Hà dẫn đi chơi, hội thơ, hội hoa, về
Dương phủ cùng dùng bữa tối rồi đi hội hoa đăng.
“Dao Dao, nàng
thích lồng đèn nào? Để ta đoán cho nàng.” Nhóm người đi đến chỗ đố đèn,
Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân, ngay cả Dương Tịch Hà cũng nôn nao muốn
thử, nhưng đây không phải là sở trường của Dạ Dao Quang, cô nói không
tham gia, nhưng Ôn Đình Trạm lại cứ hỏi cô.
“Muội thích cái kia.” Dạ Dao Quang chỉ chiếc lồng đèn cao nhất.
Đế đèn và bốn cạnh đều làm bằng pha lê, bốn mặt cũng không phải giấy, mà làm bằng lưu ly, trông cực lộng lẫy.
“A, đó là ‘đăng vương’, phải là người đầu tiên đoán đúng tất cả mới lấy
được.” Dương Tử Quân nhìn sang, vội nói: “Ở đây có chín mươi chín câu
đố, ta mỗi năm tối đa chỉ đoán trúng mười một mười hai câu.”
Ôn
Đình Trạm lần này không ngông cuồng nữa, dù sao người tham gia cũng
không ít, cho dù cậu có thể đoán đúng hết thì cũng chưa chắc là người
nhanh nhất, do đó cậu thận trọng nói với Dạ Dao Quang: “Ta sẽ cố gắng.”