Đôi mắt hoa đào bỗng nhiên mở to, Dạ Dao Quang nhìn thấy có thân rắn to
lớn như bị cô trói lại, tốc độ của nó nhanh như một trận gió, há to
miệng rồi thổi ra một luồng khí tanh hôi về phía Lư Phương. Trong nháy
mắt Dạ Dao Quang đã thấy Lư Phương bị con mãng xà mai phục rồi hút vào
trong bụng.
Sau đó, cái đuôi đen của quét qua một luồng sáng
lạnh, vô số hòn đá lớn nhỏ cứ thế bay về phía Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhảy lên, cái đầu to lớn của xà yêu xông tới, cô chỉ có thể nhanh chóng xoay người đi trong không trung, đánh vào đầu xà yêu một cái khiến nó
cuộn lại. Lúc cô chuyển tay để Thiên Lân xoẹt qua đầu xà yêu, tuy sắc
bén như Thiên Lân nhưng cũng chỉ làm cho vảy của xà yêu tung lên, trên
mình xà yêu liền xuất hiện tia lửa.
Có lẽ là bị đau nên đầu xà
yêu vung lung tung, dốc hết sức ném Dạ Dao Quang ra ngoài. Dạ Dao Quang
xoay người vài cái, đuôi rắn khổng lồ lại vung đến lần nữa, tốc độ quá
nhanh mà lực lại quá mạnh. Dù cho tốc độ của Dạ Dao Quang vốn đã nhanh
nhưng không biết sao mà con xà yêu này lại dài vậy, đuôi rắn lại xoẹt
qua cánh tay Dạ Dao Quang, lúc này một cơn đau dữ dội lan tới.
Cô vừa nhón chân lên bức tường, đuôi xà yêu liền quất về phía bức tường.
Dạ Dao Quang chỉ có thể né với tốc độ nhanh, đuôi rắn lại một lần nữa
quất tới như máy đào đất khiến cho bức tường kiên cố hở ra một vệt đường lõm sâu.
Chạy được một vòng đã chạy hết đường, mũi chân Dạ Dao
Quang đạp vào tường rồi bay lên, cơ thể xoay chuyển kỳ lạ tạo thành một
vòng cuốn giữa không trung, tránh đuôi rắn đang quét ngang tới.
Chiếc váy màu hồng nhạt theo cơ thể của cô bỗng nhiên bay lên giống như hoa
đào nở rộ, lại lộn tiếp một vòng. Thiên Lân trong tay Dạ Dao Quang hung
hăng quét qua đuôi rắn.
Trong động, tiếng thét chói tai cực kỳ
rõ, lần này Thiên Lân không những hất bay mấy vảy rắn mà còn cắt mất của nó một miếng thịt, máu tươi của nó liền phun ra. Cơ thể xà yêu trong
không trung liền co giật, không ngừng gầm lên giận dữ rồi nhanh chóng
rút đuôi về.
Dạ Dao Quang cuối cùng cũng có thể tạm nghỉ ngơi,
sau khi đáp xuống đất liền giơ cánh tay bị thương đau âm ỉ lên xem, thấy phía trên có một vết đen sẫm. Thực ra lúc này Dạ Dao Quang có thể bỏ
đi, mặc dù con xà yêu này không có hình dáng của con người nhưng lại rất khó đối phó, ngay cả một nửa cơ hội hàng phục nó cô cũng không có.
Nhưng Lư Phương vẫn ở trong cơ thể nó, Lư Phương bị nó nuốt sống, dịch
thể trong cơ thể nó không thể giết chết Lư Phương nhanh đến vậy, hơn nữa tu vi của Lư Phương cũng không thấp nhưng nếu cô bỏ đi thì Lư Phương
chắc chắn sẽ chết bởi con xà yêu này sẽ làm mọi cách để giết Lư Phương
trong cơ thể mình.
Đuôi xà yêu bị đau nay đã dịu bớt, đôi mắt
xanh lè yếu ớt của nó nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, cả đầu nó sắp lao đến bất ngờ tấn công nửa người Dạ Dao Quang. Khuôn miệng đầy máu của nó
nhắm vào Dạ Dao Quang mà lao đến. May mà Dạ Dao Quang đã chuẩn bị trước, giẫm chân khiến thân thể không ngừng bay lùi về phía sau, đầu xà yêu
tiếp tục đuổi theo.
Dạ Dao Quang vừa mới chạy qua một vòng cho
nên cô nhớ rất tốt, ánh mắt cô nhìn cảnh vật hai bên bay qua rồi tính
toán khoảng cách với vách đá, không lâu sau mới xoay người nhanh chóng
nhảy lên trên. Cái đầu khổng lồ của xà yêu không kịp rút lại liền đâm
thẳng vào tường, tường cũng bị nó đâm thủng. Dạ Dao Quang cũng không
đánh đến cùng, dường như xà yêu sớm đã muốn ép Dạ Dao Quang bay lên cao. Trong nháy mắt lúc Dạ Dao Quang bay lên cao, trán của nó đột nhiên bắn
ra một loại chất lỏng trong suốt, lần đầu Dạ Dao Quang phát hiện ra liền né được, tiếp tục lần thứ hai nọc độc của xà yêu bắn lên bả vai cô
khiến cho chỗ y phục trên vai cô nhanh chóng bị thiêu rụi.
Cảm
giác đau rát giống như bị hắt dầu nóng lên khiến cho Dạ Dao Quang đau
tới mức như bị rút gân ra, nhưng không kịp xem nó lúc này. Cô nhân lúc
đầu xà yêu đâm vào tường vẫn còn mắc kẹt, tay cầm Thiên Lân đâm một
nhát. Thiên Lân đâm vào cơ thể xà yêu, dưới sự khống chế của Dạ Dao
Quang trong phút chốc đã đâm sâu vào hai tấc. Xà yêu đau đớn gầm thét
rồi phá vỡ bốn phía của tảng đá, không ngừng lắc lư thân thể khổng lồ
của mình. Dạ Dao Quang lại nắm chắc Thiên Lân, dùng hết sức đẩy Thiên
Lân đâm sâu xuống. Cuối cùng cô không còn đủ sức nữa nên bị xà yêu đá ra ngoài, đụng trúng vách đá rồi lăn dưới đất, trong miệng Dạ Dao Quang
phun ra một ngụm máu tươi.
Mà xà yêu cũng không khá hơn cô là
bao, sống lưng nó bị Dạ Dao Quang rạch một đường lớn, suýt nữa đã xẻ
lưng nó ra làm hai phần nhưng cũng có thể nhìn thấy cả phần xương sống
lưng của nó. Bởi vì đau đớn nên nó không ngừng cuộn người lại, muốn
nhanh chóng thoát khỏi cơn đau này.
Dạ Dao Quang nhìn bả vai
mình bị nọc độc của rắn làm thối rữa, có thể sẽ làm tổn thương đến xương vai liền nhanh chóng lấy trong người ra một lọ thuốc bột rồi cắn răng
chịu đựng rắc chỗ bột đó lên vết thương, đau đến mức toàn thân cô như
trở nên tê dại. Mắt chăm chú nhìn xà yêu đang ở xa xa, Dạ Dao Quang xé
váy ra rồi nhanh chóng băng lại vết thương ở trên vai.
Cô lấy Tử Linh châu ra, thực sự bây giờ cô đã không còn đủ sức nữa rồi, căn bản
thể di chuyển Tử Linh châu được nữa. Không biết đây là loại xà yêu gì mà lại khó đối phó đến vậy, nếu không dốc hết sức tiêu diệt nó thì chỉ e
là cô và Lư Phương đều không có mạng trở về.
Hai tay mở rộng
khiến khí ngũ hành quanh quẩn trong lòng bàn tay, cô chuyển động hai tay giống như đang đánh thái cực quyền, di chuyển Tử Linh châu bay trước
mặt. Ánh mắt Dạ Dao Quang đảo qua xuyên thấu bốn phía, khí ngũ hành bay
lên kia dường như cũng quyết tâm cùng cô xông lên nhanh chóng mãnh liệt
tiêu diệt xà yêu.
Hai cánh tay dao động, bốn phía Tử Linh châu
bốc cháy hừng hực, lúc vừa rồi cô dùng Thiên Lân làm xà yêu bị trọng
thương đã cảm thấy khí ngũ hành Thủy trong cơ thể nó rất dày cho nên cô
mới dùng đến Hỏa linh lực của Tử Linh châu. Ngọn lửa giống như một con
rồng lớn lao về phía xà yêu.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn vang lên, xà yêu đâm vào ngọn lửa, hai sức mạnh va chạm vào nhau làm cho đất trời rung chuyển.
Nơi xà yêu bị đâm trúng, ngọn lửa như nở ra bông hoa ăn thịt người không
ngừng há to miệng nuốt lấy xà yêu. Thân thể xà yêu không ngừng đong đưa
trong không trung, muốn giãy giụa cũng không được. Ngọn lửa lớn như một
cơn gió thổi qua nhanh chóng từ đầu xà yêu bay đến đuôi nó, sau đó xà
yêu liền biến thành một cơ thể bị cháy đen đông cứng trong không trung.
Đợi đến khi Dạ Dao Quang sức cùng lực kiệt ngã xuống đất, xà yêu mới rơi xuống đất.
“Dao Dao!” Lúc này ánh mắt Dạ Dao Quang mơ hồ thấy một hình bóng nhanh chóng chạy vội tới.