“Mục Tứ vô lễ, mạo phạm cô nương, mong cô nương thứ tội.” Mục Tứ lập tức quỳ phịch xuống đất, vì cô ta không phải người ngu ngốc, Dạ Dao Quang
có năng lực này, nếu quả thật cùng một giuộc với đám người kia, chỉ e
rằng họ chưa ra khỏi nhà trọ đã bỏ mạng.
Dạ Dao Quang không quan
tâm cô ta mà đi vào gian phòng bên trong, nhìn thấy bụng trái của vị
Nguyệt Thần công tử có một lỗ lớn đầy máu, e rằng đã tổn thương lá lách
và dạ dày.
“Vết thương này... trong số bọn người các ngươi có kẻ
phản bội sao?” Dạ Dao Quang vừa nhìn đã biết đây là vết thương gây ra từ một con dao găm ở cự ly gần, nhưng lúc hoàng hôn cô không nhìn ra người nào trong số bọn họ là nội gián. Do đó cô hỏi: “Người tiếp ứng các
ngươi phản bội?”
Không phải kẻ đã ở trong số họ từ trước thì là
người đến tiếp ứng và khá đáng tin, nếu không làm sao có thể gây ra vết
thương như vậy cho Nguyệt Thần công tử chứ?
“Cô nương quả có con
mắt tinh tường.” Mục Tam tuy không biết tại sao Dạ Dao Quang biết, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói rằng: “Cô nương có thể cứu công tử không, Mục
Tam bằng lòng làm trâu làm ngựa báo đáp.”
“Có lẽ đây là ý trời, chờ bên ngoài đi.” Nói xong Dạ Dao Quang bước về phía trước, ngồi bên mép giường.
Tên này nếu không phải gặp cô thì dù là có gặp được thần y cũng chỉ đành
trơ mắt nhìn. Lá lách và dạ dày đã bị đâm lủng. Chờ Mục Tứ rời khỏi, Dạ
Dao Quang dùng lòng bàn tay vận cực nhiều khí ngũ hành, từng chút một từ vết thương truyền vào cơ thể Nguyệt Thần công tử.
Luồng khí vô
hình, vừa mát rượi vừa ôn hòa, khiến vết thương đau nhói dần dịu đi, cặp mày dù đang hôn mê vẫn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, sắc mặt vẫn
trắng bệch, nhưng không toát mồ hôi lạnh nữa.
Thấy vậy, Dạ Dao
Quang ngừng lại. Khí ngũ hành của cô rất quý, không thể tùy tiện lãng
phí, giữ được tính mạng của hắn là đã tốt lắm rồi.
Lúc đang lau
mồ hôi trên trán, Dạ Dao Quang nghe thấy tiếng bước chân vội vang đang
đến gần, rất nhanh sau đó Lý quản sự đã dẫn một người bước vào, mà người này khiến sự mệt mỏi do vừa hao tổn khí ngũ hành của Dạ Dao Quang lập
tức biến mất.
Vì người vừa đến, là một mỹ nam thật thụ!
Nam tử mặc một bộ trang phục vải thường màu trắng viền xanh, cũng khoảng
chừng hai chục tuổi, hắn có một mái tóc bạc trắng khiến người ta đau
lòng, nhịp bước chân nhẹ nhàng bay bổng của hắn tựa như từng sợi tơ tằm
đang đan trong lòng, khiến lòng người rung động không thôi, ngũ quan
không phải vô cùng tinh tế, nhưng đường nét mềm mại, con ngươi đen láy
như sơn thần bí lấp lánh như bầu trời đêm đầy sao, làn da trắng hơn
người bình thường, sáng long lanh mịn màng, kết hợp với đôi môi đỏ mọng, khiến người ta nảy ra vô số suy nghĩ viển vông.
Bầu trời bên
ngoài rất tối, nam tử bước vào căn phòng sáng ánh đèn, tựa như một tinh
linh từ trong đen tối khoác lên một lớp thánh quang chậm rãi bước đến,
đây là một nam tử đẹp tựa tinh linh nhưng lại thoát tục. Dù là quần áo
vải thô cũng khó che khuất được phong thái tuyệt thế của hắn.
“Người bệnh đâu?” Nam tử vừa bước vào liền lên tiếng hỏi.
Giọng nói của nam tử sáng long lanh như pha lê, giọng nói đó chứa đựng một sự trong sáng khó diễn đạt nên lời.
“Người là thần y Mạch Khâm!” Mục Tam lập tức kích động, vội vàng bước ra hành
lễ: “Mạch thần y xin mời vào, công tử nhà tại hạ ở bên trong.”
“Mục đồng, hãy giúp cô nương này băng bó vết thương trước.” Mạch Khâm lướt
nhìn Mục Tứ, dặn dò thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi đeo
rương thuốc theo sau, sau đó theo Mục Tam đi vào, khi lướt ngang Dạ Dao
Quang, bước chân chợt ngập ngừng.
Thần y đó sao! Thần y trẻ trung khôi ngô như vậy sao, quả nhiên chỉ có cổ đại mới có!
Dạ Dao Quang nhìn Mạch Khâm say đắm, đi theo sau lưng họ.
“Công tử các người đã được trị thương.” Mạch Khâm nhìn sơ vết thương rồi nói.
“Vị cô nương này đã giúp công tử xử lý vết thương.” Mục Tam có chút thấp
thỏm, không ngờ họ lại có thể may mắn gặp được thần y Mạch Khâm, Mạch
Khâm danh chấn thiên hạ, nhưng tính tình kỳ lạ, nếu trước hắn có ai đó
đã động vào bệnh nhân, hắn thấy chết cũng sẽ không cứu.
Kỳ lạ là, không ngờ Mạch Khâm chỉ liếc nhìn về phía Dạ Dao Quang một cái, rồi giơ tay ra bắt mạch. Hắn rút tay về rất nhanh: “Các người phải cảm tạ vị cô nương này, nếu không có vị cô nương này thì ta cũng không thể nào cứu
được công tử của các người, bây giờ công tử đã không còn gì nghiêm trọng nữa, ta kê ba thang thuốc, cách sắc hãy hỏi mục đồng.”
Hắn nói xong liền bỏ ra ngoài, và mục đồng đó cũng rất nhanh tay, đã giúp
Mục Tứ băng bó xong vết thương, sau đó nhanh chóng từ trong rương thuốc
lấy ra bút mực giấy, trải giấy bày nghiên.
Mạch Khâm xoành xoạch viết xong toa thuốc, không ngờ trên toa chỉ có bốn vị.
Nhưng không ai nghi ngờ gì, Mục Tam vui mừng cầm toa thuốc theo mục đồng đi
bốc thuốc, để Mục Tứ ở lại chăm sóc công tử của họ. Còn Dạ Dao Quang
ngồi ở một bên, một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Mạch Khâm
đang lặng lẽ uống trà bên cạnh cô.
Vì Mạch Khâm cũng trùng hợp
đến đây ở trọ, nửa đêm nửa hôm Lý quản sự chạy hết hai hiệu thuốc gõ cửa cũng không tiệm nào mở, vừa hay nhìn thấy mục đồng đang đeo rương thuốc đi sau Mạch Khâm bèn chạy đến hỏi thăm, nhận được đáp án chính xác mới
dẫn hai người chủ tớ Mạch Khâm về, nhà trọ đã đầy, Lý quản sự đã sắp xếp dành ra một căn phòng, định sang ở ba người, để dành một căn cho Mạch
Khâm.
“Cô nương có vẻ rất hài lòng với thân hình của tại hạ.” Ánh mắt của Dạ Dao Quang quá cháy bỏng và chăm chú, đến nỗi Mạch Khâm xưa
nay lòng vẫn lặng yên cũng không thể không quan tâm.
Dạ Dao Quang khẽ cười dịu dàng, gật đầu như giã tỏi: “Mạch thượng vô song, bạch phát tam thiên canh tỉ thanh ti diệm; Khâm tứ vu thiên, châu ngọc vạn hoa
chẩm địch quân triển nhan.” (1)
Mạch Khâm nghe xong khẽ ngẩn
người, nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang, đôi mắt sáng như ánh sao
lấp láy di chuyển: “Chẳng hay cô nương xưng hô thế nào?”
“Dạ Dao Quang.” Dạ Dao Quang trả lời đơn giản dứt khoát.
“Dạ cô nương, chẳng hay cô nương đã trị thương bằng cách nào mà có thể chữa lành lá lách dạ dày bị tổn thương trong thời gian ngắn?” Mạch Khâm hỏi
tiếp.
“Bí mật.” Dạ Dao Quang không nói, mà chỉ làm khẩu hình của hai chữ này.
“Tại hạ đã đường đột.” Mạch Khâm tưởng có lẽ đây là tuyệt học gia truyền của Dạ Dao Quang nên hỏi: “Gia đình cô nương cũng hành nghề y?”
“Không.” Dạ Dao Quang lắc đầu: “Ta là địa sư.”
Đôi mắt trầm tĩnh của Mạch Khâm cuối cùng cũng lộ ra một ít ngạc nhiên,
nhưng đã nhanh chóng được che giấu: “Cô nương là nhân sĩ huyền học đó
sao, thất kính thất kính!”
“Có phải công tử vừa mới nhìn thấy người chết không lâu trước đó?” Dạ Dao Quang híp mắt.
Mạch Khâm im lặng, không nói gì.
“Trên người công tử đã nhiễm phải sát khí.” Nói xong, Dạ Dao Quang từ thắt
lưng lấy ra một lá bùa hình tam giác: “Hôm nay ta đã tiêu hao không ít
nguyên khí, không giúp công tử trừ khử sát khí được, lá bùa này công tử
hãy mang bên người, vài ngày sau sát khí trên người sẽ tự giảm đi.”
Mạch Khâm nhìn Dạ Dao Quang, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Tại hạ từng gặp không ít nhân sĩ huyền học, nhưng hào phóng như cô nương đây thì quả là người đầu tiên.”
“Ta chỉ hào phóng với mỹ nam.” Dạ Dao Quang nháy mắt với hắn.
Mạch Khâm toàn thân khẽ rung, sau đó vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng không ai phát hiện tai hắn đã đỏ ửng lên, hắn giơ tay nhận lá bùa từ tay Dạ Dao
Quang, rồi từ tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ: “Nhận mà không cho
thật thất lễ, vật này tặng cô nương.”
Mạch Khâm không nói là gì,
nhưng thuốc mang theo bên người nhất định không phải thuốc thường, cô đã dần luyện được cơ thể bách bệnh bất xâm, nhưng trong nhà cô vẫn còn một tên nhóc, thuốc của thần y, không lấy thì thật lãng phí!
***
(1) Dịch nghĩa: Người đẹp tuyệt trần, tóc bạc so với tóc đen càng có phần
diễm lệ; Được trời ban, châu báu ngọc ngà cũng không bằng vẻ đẹp của
quân tử.