“Không biết Lư tiên sinh đã nghĩ ra cách gì đối phó chưa?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Nếu như là bóng yêu thì ta có một bảo vật có thể thu phục, nhưng phải cần
tới sự giúp đỡ của Dạ cô nương”. Lư Phương bước tới lấy từ trong bọc
quần áo của mình ra một tấm gương, trong đó có một chiếc gương với khung bát quái được làm từ gỗ đào. Người bình thường nhìn vào chiếc gương này sẽ không cảm thấy có gì bất thường cả nhưng Dạ Dao Quang lại nhìn thấy
bên trong có rất nhiều tầng khí ngũ hành Kim đang dao động, thì ra Lư
Phương là người tu luyện khí Kim.
“Mặt của chiếc gương này đích
thực là loại vũ khí có thể đổi phó lại bóng yêu”. Chiếc gương này có thể soi được bóng của tiểu quận chúa, nhưng bóng yêu thì không biết thế
nào.
“Lư tiên sinh, nếu như ông tin ta thì phải tạm thời giao chiếc gương này cho ta, tiểu công chúa là con gái…”
“Sao lại không thể chứ!” Lư Phương chìa tay ra đưa cho Dạ Dao Quang tấm bảo kính.
Dạ Dao Quang không nghi ngờ gì liền nhận lấy, sau đó đứng lên nói: “Tối
nay ta sẽ ở bên cạnh tiểu quận chúa, tốt nhất vương phi nên cho đám nha
hoàn này lui xuống hết đi”.
“Làm phiền Dạ cô nương rồi”. Vương phi nhìn lão ma ma đứng cạnh mình một cái.
Lão ma ma vòng qua tấm bình phong đi tới trước mặt Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương mời đi theo ta!”
Cô ra khỏi phòng, đúng lúc đấy Ôn Đình Trạm đang dựa đầu ở lan can đợi cô, Dạ Dao Quang đến bên cậu nói một câu: “Chàng mau nghỉ sớm đi!”
Ôn Đình Trạm không hỏi gì, gật đầu rồi quay lại phòng của mình. Dạ Dao
Quang theo lão ma ma đi đến phòng của tiểu quận chúa, sau đó lão ma ma
cùng hai nha hoàn đều lui xuống hết. Dạ Dao Quang vén màn ở giường của
tiểu quận chúa lên, mở cửa sổ nhỏ cạnh giường ra, nhìn góc sáng mà mặt
trăng chiếu vào trong phòng rồi đưa tay lên bấm xem thử, sau đó lại nhìn trời. Xác định không có mưa, cũng không có mây đen che mặt trăng, xong
xuôi cô mới kéo cái ghế ra ngồi gần tiểu quận chúa, hai chân duỗi thẳng
đặt cuối giường, sau đó nhắm mắt lại.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ
chiếu lên đầu Dạ Dao Quang rồi từ từ di chuyển trên cơ thể cô đến hai
chân của cô. Đến lúc chiếu đến đầu ngón chân của cô, Dạ Dao Quang bỗng
nhiên mở to mắt. Tiểu quận chúa nằm trên giường bị ánh trăng chiếu sáng
cũng vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng cái bóng yêu trên giường đã ngồi dậy.
Cái bóng ấy rất gầy, như một bộ xương mà không có da thịt vậy.
Dạ Dao Quang nhanh chóng thu lại hơi thở toàn thân rồi nhẹ nhàng nhắm mắt
lại giống như một người ngủ say bình thường. Cái bóng kia vẫn đang bay
vòng vòng như âm hồn trên đầu giường, lơ lửng trên người tiểu quận chúa
rồi lại bay quanh người Dạ Dao Quang, dường như nó đang nghĩ xem nên ăn
cái nào trước tiên.
Cuối cùng nó quyết định ăn Dạ Dao Quang
trước. Nó bay lơ lửng trên đầu Dạ Dao Quang, bàn tay bạch cốt trảo của
nó bóp chặt cổ Dạ Dao Quang, sau đó muốn dùng lực để bẻ gãy rồi từ cổ
hút máu và ăn thịt nhưng tay nó vừa dùng lực thì đã như bóp vào sắt vậy. “Rắc” một tiếng, tay nó liền gãy đoạn. Lúc đó nó cảm thấy có gì đó
không đúng, muốn trở lại người của tiểu quận chúa nhưng Dạ Dao Quang đã
nhanh hơn nó một bước, ném bảo kính của Lư Phương qua lên trên cơ thể
của tiểu quận chúa.
Đúng lúc bóng yêu từ trên cao định nhập vào
người tiểu quận chúa, trong nháy mắt liền nghe thấy tiếng kêu chít chít
thảm thiết của một con chuột. Ánh trăng rọi vào bảo kính, tia sáng bao
hàm Kim khí ngũ hành dày đặc đều bị mặt kính phản xạ ra, đúng lúc chiếu
lên cơ thể của bóng yêu. Nó như rơi vào chảo dầu vậy, không ngừng vùng
vẫy. Ngón tay Dạ Dao Quang ngưng khí, khí ngũ hành như những sợi tóc phi ra, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy bóng yêu. Cái bóng yêu kia không
tiếc bỏ đi một lớp bóng, một luồng khí màu xám nhạt từ trong cơ thể bóng yêu đang bị trói trong bảo kính liền bay thoát ra ngoài. Khí ngũ hành
của Dạ Dao Quang bay trong không trung, bóng yêu bị bảo kính trói buộc
cũng đã mờ dần, mà cái bóng yêu thật đã biến mất qua một khe hở, không
còn dấu vết gì.
Đi nhanh đến trước giường, Dạ Dao Quang lấy ra
một lá trấn yêu bùa dính lên trán của tiểu quận chúa. Cô gỡ bảo kính ở
trên người tiểu quận chúa xuống, rồi ném bảo kính ra ngoài không trung,
đồng thời ngón tay chuyển động. Bảo kính bay lơ lửng trên nóc nhà, quay
tròn với tốc độ rất nhanh. Một tia sáng dưới sự khống chế của Dạ Dao
Quang dường như làm cả căn phòng đều sáng lên, Dạ Dao Quang rất nhanh đã nhìn thấy chỗ ở của bóng yêu. Ánh mắt cô ngưng tụ, nhìn thấy hướng tháo chạy của bóng yêu, tay phất một cái, khí ngũ hành bắn ra nhưng lại
không bắn trúng bóng yêu mà chỉ cản đường nó chạy thôi.
Không
kịp nghĩ nhiều, Dạ Dao Quang tiếp tục tấn công phía sau rất nhanh, cắt
đứt đường tháo chạy của bóng yêu. Lúc này cô vẫn đang khống chế bóng yêu mà tiểu quận chúa lại tỉnh rồi, nàng vừa mở mắt ra đã cảm thấy chói
mắt, liền quát to: “Tắt đèn cho bổn quận chúa!”
Dạ Dao Quang
không thèm để ý đến cô, nhìn bóng yêu đang chạy trốn rất nhanh. Tay đang khống chế bảo kính của cô hất lên một cái, chiếc gương lập tức chiếu đi chỗ khác. Năm ngón tay kia biến thành móng vuốt, đúng lúc định diệt trừ cái bóng yêu bị ép không còn đường lui kia thì vị tiểu quận chúa không
chú ý lại dùng tay che mắt từ từ mở ra, cảm thấy trên trán dính một lá
bùa nên liền gỡ nó xuống hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì bổn quận
chúa? Đây là cái gì?”
“Dừng tay!”
Không đợi Dạ Dao Quang dứt lời, tiểu quận chúa đã cầm lá bùa trấn yêu trong tay vứt đi. Bóng
yêu vừa thấy không có bùa trấn yêu, lập tức theo hơi thở tràn đầy sức
sống của tiểu quận chúa xông về phía cô. Dạ Dao Quang không nghĩ đến gì
khác liền bước dài một bước đến chắn trước mặt tiểu quận chúa, khí ngũ
hành bay quanh cả người cô. Bóng yêu như đâm trúng tường đồng vách sắt
vậy, liền bị bật trở lại, cơ thể liền bị phân tán ra ẩn vào trong mặt
đất vách tường.
Dạ Dao Quang xoay đầu ngón tay ấn ấn đường của
tiểu quận chúa, tiểu quận chúa lại hôn mê bất tỉnh, cô lại dán một lá
bùa trấn yêu khác lên người tiểu quận chúa. Đợi đến lúc cô dùng bảo kính tìm bóng yêu một lần nữa thì bóng yêu đã không còn ở trong phòng nên cô càng thêm lo lắng.
Nhìn qua căn phòng mà tiểu quận chúa đang
nằm, cô mở cửa bước ra. Lư Phương đứng ngoài cửa để đề phòng bất trắc,
nhìn thấy sắc mặt Dạ Dao Quang bước ra không tốt liền hỏi: “Chạy rồi
sao?”
Dạ Dao Quang gật đầu: “So với những gì chúng ta tính thì nó còn giảo hoạt hơn!”
Không ở trong phòng, nó vẫn có thể từ trong phòng chạy ra, biết có người có
thể đang đứng ở ngoài cửa nên đổi hướng. Lực tấn công của bóng yêu thấp
nhưng lực ẩn giấu lại là giỏi nhất, mà lại không có bất kỳ yêu khí nào.
“Hắn bị trọng thương, nếu không muốn bị tan biến thì ắt sẽ phải đi tìm thức ăn”. Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn xuống.
“Lư tiên sinh chúng ta chia nhau ra hành động thôi”.
Thức ăn của bóng yêu chỉ là máu thịt của nữ nhi chứ không kén chọn, bởi vì
đối với hắn chỉ có thứ này mới có tác dụng. Nơi gần nhất bây giờ chỉ có
hai chỗ, một là phòng của Ấu Ly và Nghi Phương, một là chỗ nha hoàn của
tiểu quận chúa. Dạ Dao Quang trả lại bảo kính cho Lư Phương, nhanh chóng quay về phòng của mình. Cô không phải vì lo cho Ấu Ly và Nghi Phương,
cô lo là vì trong phòng có Kim Tử.