Có vẻ lượng thức ăn của chủ thể vốn dĩ cũng rất ít, Ôn Đình Trạm không
nghi ngờ gì, bèn bắt đầu ăn từng muỗng nhỏ, động tác vô cùng nhã nhặn.
Cậu ăn xong cháo, đặt chén sang một bên rồi nắm lấy tay Dạ Dao Quang, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng hỏi:
“Dao Dao, nói cho ta biết, là ai muốn hại nàng?”
Dạ Dao Quang hơi kinh ngạc:
“Tại sao chàng biết có người hại muội?”
Ngay cả những thôn dân cứu cô cũng đều cảm thấy là do cô nghĩ quẩn mới nhảy sông tự tử!
“Sau gáy nàng có vết thương, Đỗ Tứ thúc nói là bị va đập.” - Một thiếu niên
nhỏ tuổi, ánh mắt trong trẻo, ngời sáng, linh động không ngờ lại lướt
qua điều này với một tia nhìn sắc bén.
Dạ Dao Quang có chút không dám tin vào mắt mình, nhưng cô chỉ cười nói:
“Là một người ngoài thôn, một phụ nữ rất khỏe mạnh.”
Chủ thể lớn lên ở đây, sớm đã nhớ rõ hết giọng nói của mọi người, đó không
phải là giọng của người Đỗ Gia thôn, mặc dù Đỗ Gia thôn có hơn một trăm
hộ, gần năm trăm người, nhưng trí nhớ của chủ thể cực kỳ tốt.
“Là chúng, nhất định là bọn chúng!” - Không ngờ một câu nói của Dạ Dao Quang đã khiến Ôn Đình Trạm lập tức nổi giận:
“Bọn chúng luôn dòm ngó những cuốn sách mẫu thân để lại.”
Dạ Dao Quang lập tức biết Ôn Đình Trạm đang nói đến ai, Đỗ Gia thôn thuộc
Thái Hòa trấn, trong Thái Hòa trấn có một địa chủ họ Sở, mẫu thân Liễu
thị của Ôn Đình Trạm từng dạy học cho mấy đứa con gái của địa chủ họ Sở
đó.
Mẫu thân Liễu thị của Ôn Đình Trạm là con gái lớn của
người thê tử thứ ba của một thi thư thế gia thuộc Dự Chương quận. Vào
năm tuổi cập kê trong lúc ra ngoài dâng hương đã bị tặc phỉ bắt cóc, sau đó được Ôn Trường Tùng lúc đó còn là bộ khoái giải cứu. Không phải tình tiết kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân không quan tâm xuất thân, một
lòng lấy thân báo đáp như thường tình. Khi đó Liễu gia vốn
có tiếng thanh cao ở Dự Chương quận không muốn giữ lại đứa con gái đã
từng rơi vào tay tặc phỉ, cho dù Liễu thị rõ ràng vẫn là thân trong
trắng. Trước khi Liễu thị được đưa về nhà, Liễu gia đã bố cáo thiên hạ
rằng Liễu thị vì giữ trinh tiết đã tự vẫn, dù Liễu thị được Ôn Trường
Tùng đưa về nhà, Liễu gia gia chủ cũng bắt bà phải tuẫn tiết (1). Liễu
Thị không nghe theo, cuối cùng là phụ mẫu Liễu thị phải cắt nhường vô số lợi ích để cầu xin gia tộc, Liễu gia gia chủ mới chịu nhượng bộ, nhưng
kể từ đó Liễu thị và Liễu gia cắt đứt quan hệ.
Rời khỏi Liễu gia, Liễu thị mang theo đồ dùng của mình, trong đó có một xe thư tịch.
Từ một tiểu thư lớn lên trong khuê phòng, không thân không thích, bà đã
mang theo sách của mình làm của hồi môn gả cho Ôn Trường Tùng. Sau đó,
sự áp bức của Liễu gia khiến họ không thể không rời khỏi Dự Chương quận, trốn về quê hương của Ôn Trường Tùng, cũng chính là nơi này.
Còn Dạ Dao Quang chính là đứa bé Liễu thị và Ôn Trường Tùng nhặt được trên
đường về quê. Năm đó hạn hán, lương thực thất thu nên Liễu thị đặt tên
cho nàng là Dao Quang (2). Trong “Văn Tử - Hạ Đức” có viết: Dao Quang giả, tư lương vạn vật giả dã.
Có nghĩa là, Dao Quang chính là phương hướng của lương thực, hy vọng Dao
Quang có thể giúp họ mang lại mùa màng bội thu. Ngoài ra do cô được nhặt vào ban đêm nên được đặt cho họ Dạ, cũng là người duy nhất trong Đỗ Gia thôn mang họ Dạ.
Sau khi về quê, Liễu thị vì kế sinh nhai đã đến nhà họ Sở dạy học mấy năm. Liễu thị rất thích Sở Tam cô nương của Sở
gia, Sở Tam cô nương thường đến nhà họ chơi, cũng dần dần biết được tàng thư của Liễu thị. Sau đó Sở địa chủ cũng biết điều này, nhiều lần ra
giá cao để mua lại nhưng đều bị Liễu thị từ chối.
Liễu thị và Ôn
Trường Tùng hai năm trước qua đời, Sở gia càng bức bách muốn có được thư tịch do Liễu thị để lại nhưng chủ thể và Ôn Đình Trạm đều cắn răng chịu đựng không để Sở gia đạt được ý đồ.
Tàng thư của Liễu thị cũng
khá lớn, có thể so với dòng dõi thi thư Liễu gia không đáng là gì nhưng
đối với những tên địa chủ nông thôn muốn tô vẽ bề ngoài nâng cao giá trị mà nói, đây rõ ràng là một miếng thịt ngon lành mà họ với không tới,
sách quý như vàng, người có học vốn dĩ đã cao hơn kẻ khác một bậc.
“Y như những gì muội nghĩ.” Dạ Dao Quang nhếch môi.
Ôn Trường Tùng và Liễu thị cũng khá biết đối nhân xử thế, Liễu thị thậm
chí còn dạy chữ cho không ít trẻ em trong thôn, ở Đỗ Gia thôn tiếng tăm
luôn rất tốt, mặc dù vẫn có vài hộ không hòa hợp được, nhưng giữa hai
bên cũng không có thâm thù đại hận gì, cùng ở chung một thôn, không thể
nào hạ độc thủ như vậy với cô được. Nhất là thủ pháp của đối phương, rõ
ràng không phải là kẻ lần đầu làm chuyện này.
Ngoài Sở gia có xung đột lợi ích với họ ra, quả thật không nghĩ ra được kẻ nào khác có thể làm như vậy.
“Chúng ta không thể bỏ qua như vậy được!” - Ôn Đình Trạm nghiến răng.
“Trạm huynh định làm thế nào?” Dạ Dao Quang suy nghĩ rồi hỏi.
“Đứa con bảo bối của Sở Hà học ở thư viện (3), hắn vốn bất hòa với tiểu tử
Từ gia, tiểu tử Từ gia có một con dế yêu thích, suốt ngày mang theo bên
người, nhưng mỗi lần tiểu tử này đi mao xí là lại đặt con dế này trên bệ cửa sổ, vị trí rất khuất nên ta cũng chỉ một lần vô tình mới nhìn thấy, chờ ngày mai ta đi thư viện, sẽ mang con dế này đi, chỉ cần để ở nơi Sở Bảo nhìn thấy được, hắn nhất định không bỏ qua, nếu con dế này bị Sở
Bảo làm chết, tiểu tử Từ gia nhất định sẽ lấy mạng hắn!” - Ôn Đình Trạm
nheo đôi mắt nhỏ dài.
Dạ Dao Quang bất giác có chút kinh ngạc,
đứa bé trước mặt cô luôn được gọi là thần đồng, nên dù không đóng nổi
học phí, thầy giáo cũng tự bỏ tiền túi ra để giữ cậu ở lại thư viện. Đây cũng là lần đầu tiên trong ký ức của chủ thể biết được suy nghĩ tinh tế của đứa bé này, tuổi mụ của cậu mới chỉ chín tuổi!
Từ gia là
thân hào nông thôn, vẫn luôn không hợp nhau với Sở gia, cháu trưởng của
Từ gia tính tình hung dữ, còn Sở Bảo ỷ được cả nhà yêu chiều, cũng là
một đứa trẻ vô pháp vô thiên.
“Nếu sự việc trở nên nghiêm trọng, Sở gia và Từ gia đều sẽ điều tra.” - Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm nói:
“Chuyện Sở gia muội tự mình có cách, Trạm huynh, muội không hy vọng chàng dính vào chuyện liên quan đến mạng người.”
“Chúng ta hiện tại người nhỏ sức yếu, rõ ràng không thể làm gì Sở gia, nàng có cách gì? Chúng suýt nữa đã hại chết nàng rồi, nếu không cho bọn chúng
một bài học, lần này chúng không thành công, sẽ có lần thứ hai!” - Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Đình Trạm vương chút lệ khí.
“Trạm huynh,
chàng mà như vậy làm sao xứng đáng với công dạy dỗ của mẫu thân?” - Dạ
Dao Quang nghiêm túc nói, thấy vẻ mặt Ôn Đình Trạm hòa hoãn lại mới nói
tiếp:
“Vừa rồi khi muội hôn mê, đã mơ thấy mẫu thân, mẫu thân đã
khai thông dịch học huyền lý cho muội, muội đã học được rất nhiều thứ,
đối phó với Sở gia dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn khiến mọi người không nghi ngờ đến chúng ta nữa.”
Thiếu niên vẫn luôn kiên cường này, rốt cuộc cũng lộ ra sự yếu đuối, đôi mắt
hoe đỏ, khiến Dạ Dao Quang có chút mềm lòng, nhưng đã lỡ miệng nói ra
thì không thể nào không nói tiếp cho vẹn toàn:
“Mẫu thân bảo chúng ta phải sống thật vui vẻ, bình yên khỏe mạnh. Đó là điều mẫu thân mong muốn nhất ở chúng ta.”
Cuối cùng, Dạ Dao Quang lại bổ sung thêm một câu:
“Mẫu thân còn nói, sau này chuyện gì chàng cũng phải nghe lời muội!”
“Được, sau này ta đều nghe theo nàng hết.” - Một thiếu niên nhỏ tuổi, không hề nghi ngờ những lời người thân duy nhất này nói, lời hứa này cậu ghi
lòng tạc dạ cả đời.
Dù sau này cậu quyền cao chức trọng, bị người đời châm biếm là kẻ sợ thê tử, cậu vẫn kiên quyết giữ trọn lời hứa này, cả đời chưa từng phản bác lại người cậu coi trọng nhất trong cuộc đời
này lần nào, chuyện gì cũng đặt nàng lên hàng đầu.
***
(1) Tuẫn tiết: Phụ nữ chết để giữ trọn trinh tiết, thời xưa.
(2) Dao Quang: Một trong bảy ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu.