Là Minh ngũ công tử của Minh vương phủ." Thẩm Hòa gật đầu, hai mắt đột nhiên sáng ngời:
"Dạ cô nương với ngũ công tử Minh vương phủ là bạn cũ sao?"
"Không tính là bạn cũ." Dạ Dao Quang cười một tiếng, chợt nhìn Mạch Khâm một chút rồi nói:
"Ta và Mạch đại ca có ơn cứu mạng với vị ngũ công tử của Minh vương phủ kia."
"Lời Dạ cô nương nói là thật sao?" Tiếng của Thẩm Triệu bỗng chen vào. Mọi
người ngước mắt chỉ thấy bước chân Thẩm Triệu vội vàng đi tới trước mặt
bọn họ rồi dừng lại.
"Nếu là như vậy thì làm phiền Dạ cô nương
thay Thẩm mỗ giới thiệu với Minh ngũ công tử một chút. Năm đó Thẩm gia
và triều đình có ân oán, Thẩm gia vì chuyện này đã phải trả giá đắt.
Trăm năm qua Thẩm gia vẫn rời xa triều đình, chúng ta cũng không ôm hận
trong lòng. Mong Minh ngũ công tử đừng nghe kẻ gian nói bậy."
"Trang chủ hiểu lầm rồi, Minh ngũ công tử tới đây chắc chắn không phải để gây
bất lợi với Thẩm gia." Ôn Đình Trạm nói một câu trấn an Thẩm Triệu, thấy trong mắt Thẩm Triệu toàn là do dự mới nói:
"Chuyện này liên
quan đến triều đình, liên quan đến đế sư, ta không tiện tiết lộ cho Thẩm trang chủ. Đợi sau khi ta tìm thấy Minh ngũ công tử, chắc chắn sẽ hỏi
Minh ngũ công tử lý do bao vây núi. Nếu Thẩm trang chủ không tin, có thể đi cùng ta."
"Thế thì không còn gì tốt hơn." Thẩm Triệu không
phải không tin tưởng Ôn Đình Trạm mà hắn là người gánh vác tính mạng cả
sơn trang, không thể qua loa. Dĩ nhiên phải đích thân gặp Minh Nặc một
lần mới có thể yên tâm.
Ngay sau đó mọi người dọn dẹp sửa sang
lại đồ đạc, lập tức được Thẩm Triệu dẫn ra khỏi Quỳnh Vũ sơn trang. Qua
một ngọn núi rồi đi thêm hai dặm đường mới thấy mấy nghìn binh mã.
"Mạch đại ca, các huynh đi từ con đường này tới sao?" Ôn Đình Trạm đột nhiên hỏi Mạch Khâm ở bên cạnh.
"Chúng ta đi từ hướng ngược lại." Mạch Khâm trả lời.
"Xem ra lúc Mạch đại ca tới cũng cùng một con đường với bọn đệ." Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó nói với Dạ Dao Quang bên cạnh:
"Nghĩ đến chuyện chỉ có Thẩm trang chủ mới biết con đường này, chẳng biết tại sao lại bị người của Minh vương phủ phát hiện, cho trọng binh canh gác ở đây nên Thẩm trang chủ mới có thể tưởng lầm là do người Dao tộc phát
hiện rồi tiết lộ tin tức cho người của triều đình."
Dạ Dao Quang gật đầu, cô cũng nghĩ rất có thể là như vậy.
"Các ngươi là ai?" Lúc này, mấy người Dạ Dao Quang chạy tới trước mặt đoàn
người mặc binh phục thống nhất. Hai người mặc giáp không giống với đoàn
người kia hình như là phó tướng. Từ phía sau đi lên, một người đàn ông
nhìn khoảng ba lăm, ba sáu tuổi nói:
"Bọn ta phụng mệnh canh gác chỗ này, đường này đã bị phong tỏa, nếu mọi người muốn đi thì hãy đi đường vòng."
Giọng nói vẫn còn khách khí, có thể thấy Minh vương phủ trị quân tương đối
nghiêm minh. Ôn Đình Trạm lấy ngọc bài của Chử đế sư từ trong ngực ra,
giơ lên trước mặt người kia: "Ta muốn gặp tướng quân của các ngươi."
Một người trong đó cầm lấy ngọc bội cẩn thận nhìn. Người đã thấy tín vật
của Chử đế sư không nhiều lắm nhưng bọn họ là người có đôi mắt tinh
tường, chắp tay với Ôn Đình Trạm: "Xin ngài chờ một chút."
Một
người đi, một người khác vội vã bắt chuyện với Ôn Đình Trạm: "Mời công
tử vào trong lều nghỉ tạm, tướng quân không có ở đây, nhanh thì một canh giờ, chậm thì hai canh giờ mới có thể tới nơi."
Ôn Đình Trạm gật đầu. Sau khi bọn họ đi theo một gã phó tướng vào trong lều, có người
dâng một ít nước nóng và quả dại lên. Đồ đạc không nhiều nhưng sạch sẽ
thoái mái. Dạ Dao Quang thấy thế không thể không nghĩ đây không giống do người đàn ông to lớn, thô lỗ làm ra.
Đợi khoảng nửa canh giờ,
đám người Dạ Dao Quang cuối cùng cũng chờ được người đến. Nhưng không
phải Minh Nặc mà là một thiếu nhiên dáng dấp vô cùng xinh đẹp, hình dáng thiếu niên này có thể chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nhưng quả thật mặt mũi như được vẽ ra. Lông mi dài mảnh tuấn tú không có chút khí tức ác
liệt nào, lại giống như được cắt sửa tỉ mỉ, đôi mắt màu nâu sáng ngời
dường như lóe lên ánh sáng bảo thạch rực rỡ chói mắt. Tuổi còn nhỏ nhưng đáy mắt của hắn chỉ di chuyển một chút đã có sẵn ngạo khí phong vận.
Mũi cao, môi đỏ, da không hề trắng nõn mà ngả màu lúa mạch, xem ra không có điểm trẻ con nào của thiếu niên mười hai, mười ba tuổi.
"Trường... Trường công tử." Đám phó tướng vốn đang chiêu đãi Ôn Đình Trạm vừa nhìn thấy tiểu thiếu niên kia thì vội vàng tiến lên nghênh đón rồi hành lễ.
Sau đó, khuôn mặt khẩn trương, âm thanh có chút thấp thỏm hỏi:Hắn mặc áo giáp màu trắng, sau lưng áo choàng màu đỏ được chế tạo riêng tung bay,
chân đi giày tường vân. Theo bước chân vững vàng của hắn, tóc đen và áo
choàng bay bay phía sau, khí thế cả người tuyên bố địa vị của hắn không
hề bình thường.
"Ngài... sao ngài lại tới đây?"
"Bản công
tử đến xem nhân vật nào đã từ chối làm đồ đệ cuối cùng của đế sư." Thiếu niên kia vừa đến đã xoay chuyển ánh mắt, hơi dừng lại trên người Mạch
Khâm, cuối cùng rơi trên người Ôn Đình Trạm, sau đó bước lên một bước đi thẳng tới trước mặt Ôn Đình Trạm. Dung mạo cả hai đều xuất chúng, đồng
thời vóc người thiếu niên giống nhau mặt đối mặt, mắt nhìn nhau, thiếu
niên nhíu mày: "Tướng mạo cũng không tầm thường."
"Như nhau thôi." Không giống vẻ đẹp lộng lẫy của thiếu niên đối diện, Ôn Đình Trạm có phần tinh tế và nhu hòa hơn.
"Cũng không biết thật sự có bao nhiêu bản lĩnh." Thiếu niên bên cạnh đưa bàn
tay về phía sau lưng tùy tùng, tên tùy tùng kia rất cung kính đưa cho
hắn một cuộn giấy:
"Ở đây bản công tử có một vấn đề nan giải, làm khó vô số đại nho, danh sĩ trong triều. Nếu đế sư đã tán thưởng người,
chi bằng để cho bản công tử thấy một chút bản lĩnh thật sự của ngươi."
"Tại hạ đến đây là có việc trên người..."
"Ta không nghe những lời từ chối này. Ta đã nghe hạ nhân miêu tả tín vật
của ngươi. Là thật, không thể nghi ngờ nhưng ai biết tín vật của ngươi
có phải trộm được hay không?" Thiếu niên không đợi Ôn Đình Trạm nói xong liền ngắt lời nói.
Vì vậy Ôn Đình Trạm không thể làm gì khác hơn là nhận lấy cuộn giấy trong tay thiếu niên kia. Phía trên là một tấm
bản đồ quân doanh, một cái lều vải, còn có ba tên lính, hai gốc cây và
một ít đồ nhỏ nhặt. Miêu tả vô cùng tường tận, bên cạnh có thêm một vài
con chữ thanh tú, đường hoàng viết ra chín vấn đề.
"Chín vấn đề
này là do ta ngẫu nhiên lấy được. Treo trên Thiên Nhai các ở Đế đô đã ba tháng, đến giờ chỉ có một người trả lời đúng sáu vấn đề. Ngươi có thời
gian một nén nhang để xem bản vẽ này, sau đó sẽ trả lời." Thiếu niên nói với Ôn Đình Trạm.
Đột nhiên Ôn Đình Trạm đóng cuộn giấy lại: "Ta có năng lực đã nhìn qua thì sẽ không quên được nhưng bản vẽ này ta chỉ
nhìn thấy một vòng trống mơ hồ, vấn đề trên giấy ta chưa hề thấy. Lúc
này ta có chuyện quan trọng trên người, nếu ngươi tin ta, sau khi ta
thay mặt xong xuôi sẽ giải đáp tiếp."
Thiếu niên mang theo đôi
mắt màu nâu chăm chú nhìn Ôn Đình Trạm, chợt gật đầu: "Được, bản công tử chờ ngươi, mong ngươi đáng giá để bản công tử đợi."
"Sẽ cố gắng hết sức." Ôn Đình Trạm khiêm tốn nói.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí, rất nhanh đã có một nam tử đẹp như trăng sáng dẫn đầu một đám người đi đến. Đây là người trước kia
được Dạ Dao Quang và Mạch Khâm cứu ở Vĩnh Phong trấn - Minh Nặc. Tầm mắt quét qua dừng lại người bên cạnh Minh Nặc vì bên cạnh Minh Mặc mang
theo một người có dung mạo yêu nghiệt đủ để làm lu mờ nam nhân trong
thiên hạ, yêu nghiệt lại là một người quen khác - Trọng Nghiêu Phàm.