"Mạch đại ca, huynh có biết gì về Mật Nhược tộc không?" Sau khi bọn họ
ăn sáng xong, Dạ Dao Quang liền đi săn thú trên núi, cô quyết định biểu
diễn tài nghệ của mình vào buổi trưa và buổi tối. Ôn Đình Trạm cùng nói
chuyện với Mạch Khâm, cậu không khỏi nhớ lại chuyện của Hàm Nhược. Có
câu nói biết người biết ta, đối với Ôn Đình Trạm mà nói bùa chú kia tựa
như bị nghẹn lại ở cổ họng, cậu hy vọng có thể sớm được hóa giải.
"Mật Nhược tộc?" Ánh mắt của Mạch Khâm hơi đông cứng lại.
"Sao đệ lại biết được cái tên này?"
"Trong ba tháng này ta và Dao Dao có một chuyến đi…" Ôn Đình Trạm không hề
giấu giếm kể lại chuyện về Lôi Kích Mộc cho Mạch Khâm, cậu chỉ giấu
chuyện của Tử Linh châu. Không phải là cậu không tin tưởng Mạch Khâm
nhưng vì đây là đồ vật của Dạ Dao Quang, cậu không có quyền nhiều lời
với người khác.
"Lời nguyền của Mật Nhược tộc sao?" Đột nhiên Mạch Khâm đứng lên, sắc mặt của hắn thay đổi.
Phản ứng của Mạch Khâm như thế khiến trong lòng của Ôn Đình Trạm bắt đầu lo sợ, cậu cũng đứng lên theo.
"Thế gian này có rất nhiều đại tộc lánh đời am hiểu về bí thuật quỷ đạo, cho dù là chúng ta cũng không thể dễ dàng giao thiệp với những người này.
Thủ đoạn âm quỷ của bọn họ có thể nói rất khó đề phòng." Mạch Khâm nhíu
mày giải thích.
"Trong đó người của Mật Nhược tộc là nổi bật
nhất, sở dĩ ta biết được chuyện này là vì trong nhà có một quyển sách có ghi chép lại chuyện về Mật Nhược tộc. Sáu mươi năm trước tộc trưởng của Mật Nhược tộc cũng chính là Hàm Ưu mà đệ vừa nói đến, Hàm Ưu từng phái
người mời phụ thân ta đến để điều dưỡng cơ thể cho bà ta. Chẳng biết tại sao Hàm Ưu đã kết hôn hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa thụ thai, mà Hàm
gia chỉ truyền lại cho dòng chính. Nếu như bà ta vẫn không có cách nào
sinh con nối dõi thì chức tộc trưởng của Hàm gia sẽ gặp nhiều nguy cơ."
"Vậy sau đó như thế nào?" Ôn Đình Trạm thật không ngờ còn có chuyện sâu xa đến như vậy.
"Sau đó phụ thân ta phí hết mọi tâm tư và đã giúp cho bà ta được như ý nguyện." Mạch Khâm nói.
"Cũng vì vậy mà Mật Nhược tộc rất khách khí với Cửu Mạch tông nhưng vẫn không giao thiệp với ngoại tộc giống như trước kia, đến ngày lễ tết sẽ phái
người đến tặng lễ chúc mừng, bởi vì rất quen thuộc nên khi ta còn bé đã
từng đến Mật Nhược tộc một lần cùng với mẫu thân…"
Mạch Khâm nói
đến đây, ánh mắt của hắn có chút tối tăm, thật lâu sau đó vẫn chưa nói
gì. Mặc dù trong lòng của Ôn Đình Trạm có hơi nóng vội nhưng cậu lại
không thúc giục bởi vì cậu nhạy bén bắt được một tia đau xót vừa lóe lên trong ánh mắt của Mạch Khâm. Chuyến đi đến Mật Nhược tộc này chắc chắn
là nguyên nhân để lại vết sẹo trong lòng của Mạch Khâm.
"Ta ở lại Mật Nhược tộc nửa năm, ta tận mắt nhìn thấy năng lực kỳ dị của Mật
Nhược tộc, ta không thể tưởng tượng được thuật Vu Cổ vẫn còn tồn tại."
Qua một lát sau Mạch Khâm mới nói tiếp.
"Hàm Ưu đã hơn một trăm
ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt lại giống như những phu nhân ba mươi tuổi
với dáng vẻ xinh đẹp và thùy mị. Thủ đoạn của bà ta cực kỳ độc ác, đừng
nói là mọi người, ngay cả tông chủ của Phiêu Mạc Tiên tông cũng đã từng
chịu thiệt thòi trong tay của bà ta."
Ôn Đình Trạm chưa từng nghĩ đến Hàm Ưu lại là người như vậy, trong lòng cậu không khỏi lo lắng.
Mạch Khâm thấy vậy liền đưa tay vỗ lên vai cậu: "Nhưng đệ không cần phải quá lo lắng, không biết có phải là do tuổi tác của bà ta quá lớn hay không
mà đã hơn ba mươi năm bà ta chưa từng bước ra khỏi Mật Nhược tộc. Dạ cô
nương muốn gặp bà ta hầu như là không có khả năng. Những năm gần đây
Mật Nhược tộc không ngừng tranh chấp, e rằng không cần các người phải
hao tâm suy nghĩ. Chỉ cần Hàm Ưu bỏ mạng, lời nguyền tự nhiên sẽ biến
mất."
"Cũng chỉ hy vọng như vậy." Ôn Đình Trạm cười khổ nói. Cách tốt nhất chính là chờ đợi, hiện tại bọn họ chỉ có thể lấy lý do này để
bớt phiền muộn trong lòng, nếu không bọn họ còn có thể làm gì đây?
"Này, mọi người đang lén lút nói chuyện gì đấy." Lúc này từ phương xa, giọng
nói của Dạ Dao Quang truyền đến, hai người không hẹn mà cùng giương mắt
nhìn lên. Dạ Dao Quang vẫn còn đứng ở nơi rất xa, Ôn Đình Trạm và Mạch
Khâm chỉ loáng thoáng thấy được một bóng dáng mơ hồ. Hai người chỉ thấy
cô đang phất tay với bọn họ.
Mạch Khâm và Ôn Đình Trạm liếc nhìn
nhau, đó là con gì mà Dạ Dao Quang không xử lý được? Mạch Khâm biết rất
rõ tu vi hiện tại của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm lại tận mắt nhìn thấy
Dạ Dao Quang hoàn toàn không phí sức bắt được rất nhiều con vật lớn.
Trong lòng nghi ngờ, hai người vội vàng lên núi, cùng dẫn theo mục đồng
và Vệ Kinh."Mau đến đây giúp đỡ, ta bắt được một con rất bự."
Lúc họ lên núi mới phát hiện thì ra là một con lợn rừng lớn. Con lợn rừng
này chắc nặng khoảng hơn năm trăm cân, tuy là rất lớn nhưng nó cũng
không mạnh đến mức Dạ Dao Quang bắt không được.
Dường như Dạ Dao
Quang phát hiện ra nghi hoặc của hai người, cô hất mái tóc, sau đó cô
nói rất đúng lý hợp tình: "Ta xinh đẹp như hoa thế này, mọi người lại để cho ta khiêng xuống dưới một con vật xấu xí như vậy, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy hình ảnh quá sai trái rồi sao?"
Cô nói xong cũng
không để ý đến cả đám người đang trợn mắt há hốc mồm, cô chỉ cầm lấy
mười mấy con gà rừng được bọc lại bằng lá chuối rồi rời đi, để lại Ôn
Đình Trạm và Mạch Khâm buồn cười đứng ở đó. Mạch Khâm vội vàng dặn mục
đồng bắt lợn rừng rồi khiêng xuống, trong tay của Vệ Kinh xách theo một
con lợn rừng nhỏ.
Buổi trưa, Dạ Dao Quang hái rau dại và nhụy hoa để nấu canh, sau đó cô để con lợn rừng nhỏ lên nướng. Không biết Dạ Dao Quang đã thoa gì lên trên mình của con lợn rừng mà khiến da của con lợn rừng to ra, dầu mỡ trên da và trong thịt lợn được nướng đến khô, sau đó cô lại bảo mục đồng đi lấy một ít mật ong. Mùi thơm của lợn sữa nướng
nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh khiến cho mục đồng không biết đã nuốt
bao nhiều lần nước bọt.
Cuối cùng mục đồng vừa ăn vừa khen ngợi: "Tay nghề của Dạ cô nương thật tuyệt!"
"Điều đó là hiển nhiên rồi." Dạ Dao Quang hất cằm nhìn sang mục đồng ý muốn nói ngươi có ánh mắt thật tốt.
Ăn xong bữa trưa, Dạ Dao Quang đợi một lát vẫn chưa phát hiện có người
tiến vào trận pháp của cô cho nên cô liền nói với Mạch Khâm: "Chẳng qua
Vân Phi Ly cũng chỉ như vậy thôi."
Mạch Khâm cảm thấy có chút kỳ
quái. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Vân Phi Ly, đáng lẽ lúc này Vân Phi Ly phải một đường giết qua đây mới đúng chứ, nhưng sao mãi đến bây
giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Đây không giống với tác phong của Vân
Phi Ly.
Dạ Dao Quang cười híp mắt rồi cô bay lên thân cây, kéo
Kim Tử lại, sau đó cô quay đầu xuống nói: "Mạch đại ca cũng nghỉ ngơi
một lát đi, trong phút chốc tên kia không giết được đến đây đâu."
Dạ Dao Quang nói xong, khóe môi ẩn chứa ý cười, đôi mắt híp lại. Ánh sáng
từ trên cao chiếu xuống trên cành lá, ánh sáng hòa nhập vào lá cây khiến nó trở nên lóng lánh. Sở dĩ cô hời hợt như vậy, dù Mạch Khâm đã nói ra
bản lĩnh của Vân Phi Ly nhưng cô vẫn có thể ăn uống ngon lành và thoải
mái đi săn thú là vì trong lòng cô nắm chắc.
Cô chỉ nói với Mạch
Khâm về Toàn Cơ Ngọc Hoành đại trận nhưng cô lại không nói bên trong
Toàn Cơ Ngọc Hoành đại trận còn có thêm một Tinh La trận. Trận này là do cô dùng Tử Linh châu bày bố, cô không muốn tiết lộ cho bất kỳ người nào về Tử Linh châu, không phải do không tin tưởng hay có đề phòng, chỉ bởi vì cô không muốn làm như vậy. Cô còn chưa nghiên cứu hết những thần bí
của Tử Linh châu, cô cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện khai thác
tiềm lực của Tử Linh châu. Tất nhiên cô phải lén lút khai thác một mình, đó là đam mê của cô.
Dưới ánh nắng, Dạ Dao Quang nhanh chóng
tiến vào mộng đẹp, còn ở bên kia Vân Phi Ly dẫn theo đám người Lệ Thăng
sốt ruột giậm chân.
"Cũng không biết người nào đã bày ra trận pháp này, có thể bao vây được tiểu sư thúc."
"Đúng vậy, thật muốn biết là thần thánh phương nào lại lợi hại đến như vậy."
"Chúng ta bị bao vây ở nơi này đã được một ngày một đêm rồi, cũng không biết chúng ta sẽ bị nhốt đến bao lâu nữa."
Đệ tử Phiêu Mạc Tiên tông nhỏ giọng thảo luận ở một bên, còn người đang
mặc y phục trắng như tuyết đang ngồi trên sườn dốc. Đôi chân dài của hắn hơi cong lại, trên tay cầm một cây quạt giấy thỉnh thoảng gõ xuống trên tay kia, đôi mắt đen bóng mang theo một chút tà mị hơi hiện lên vẻ đăm
chiêu.