“Long tiên dịch” xét về mặt chữ có nghĩa là nước bọt của rồng, thế nhưng trong cuộc sống làm gì có rồng thật. Long tiên dịch mà Dạ Dao Quang nói ở đây chính là đại long mạch nghìn dặm trong núi lớn được long khí nuôi dưỡng, được khí ngũ hành vô cùng thuần khiết giữa trời và đất gột rửa,
trải qua nghìn vạn năm mới có thể hình thành một giọt. Bởi vì những giọt này ngưng tụ lại ở đầu của long mạch cho nên được gọi là long tiên
dịch.
“Hừ hừ, Dao Dao, cái gì mà long tiên dịch...” Ôn Đình Trạm
bị Dạ Dao Quang ôm chầm lấy. Cô ôm chặt tới nỗi Ôn Đình Trạm có chút khó thở, thậm chí suýt chút nữa thì sặc nước bọt ho ra vài tiếng, khó khăn
lắm mới hỏi được.
Dạ Dao Quang lúc này mới phát hiện ra mình
dường như vui mừng quá mức liền buông lỏng Ôn Đình Trạm, sau đó giải
thích cho Ôn Đình Trạm long tiên dịch là gì.
“Long tiên dịch này không ngờ khó có thể hình thành như vậy, chắc chắn là vật khác thường.” Ôn Đình Trạm nghe rồi tấm tắc khen.
“Đó là điều đương nhiên.” Dạ Dao Quang nhìn về chỗ có sương dày mù mịt, ánh mắt lấp lánh.
“Long tiên dịch không phải chỉ cần có đại long mạch là có thể hình thành, mà
là chỗ long khí chảy xuyên qua nhất định phải có linh hồn ngũ hành thuần khiết. Tại chỗ này, long khí chảy không ngừng hấp thu những linh hồn
ngũ hành này mới có thể ngưng tụ thành long tiên dịch. Long tiên dịch
chính là mục tiêu của những người đó.”
Rồng thật nhả sương mù,
đây được ví như là điềm báo hình thành long tiên dịch. Một khi bắt đầu
nhả sương mù nhất định sẽ có hiện tượng khác thường xảy ra trong phút
chốc. Mà những người đó chắc chắn là đã nắm bắt được những hiện tượng
khác thường, chỉ tiếc là đúng lúc những hiện tượng khác thường đó xảy ra thì Dạ Dao Quang lại bị nhốt bên cạnh di hài của Hàm Nhược, căn bản
không kịp phát hiện ra. Nhưng nghĩ theo hướng khác, ngược lại bởi vì cô
một lòng tìm kiếm long mạch, mà lại là người đầu tiên tìm thấy long tiên dịch.
“Thì ra long tiên dịch lại có ích cho tu luyện...” Ôn Đình Trạm nói rõ ràng.
“Sao lại chỉ vỏn vẹn giúp ích cho tu luyện được?” Dạ Dao Quang nói chỉnh lại:
“Long tiên dịch có nghìn năm, thậm chí là vạn năm linh hồn của ngũ hành. Có
người nói rằng nó có thể giúp cải tử hoàn sinh. Chỉ cần di hài chưa phân hủy, cho dù có chết trăm năm cũng có thể giành lại được sự sống. Tất
nhiên đây chỉ là truyền thuyết, chưa từng được xác minh. Muội nghĩ cho
dù thật sự có kỳ tích giống như vậy, đó cũng chỉ có thể là hồn vía của
người sau khi chết vẫn còn ở trên nhân gian quay trở về, bằng không
người chết hồn phách phân tán, làm sao có thể giành lại sự sống được?
Cho dù có thật sự sống trở về, cũng e là không phải là người lúc ban
đầu.” Nói đến đây, Dạ Dao Quang dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Còn đối với người tu luyện mà nói, đó đơn giản là bảo bối khó có thể hình
dung được. Những người tu luyện như chúng ta ai cũng hy vọng sau này có
thể thăng thiên thành tiên nhưng lúc thăng thiên cần phải độ kiếp. Nhiều người tu luyện khi độ kiếp, lúc sắp thành lại bại, cuối cùng hóa thành
tro tàn. Còn nếu như từng dùng qua long tiên dịch, khi độ kiếp có long
khí bảo hộ gần như có thể xưng là thần tiên.”
“Nếu đã như vậy,
chỉ sợ người đến tìm đều là những người có ý không tốt.” Biểu cảm của Ôn Đình Trạm lập tức trở nên nghiêm trọng.
Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Những người đó chỉ sợ vẫn chưa xác định được thật sự có long tiên dịch
ngưng tụ hay không. Những người được phái đến ắt hẳn có một người dẫn
đầu chí ít phải là người tu luyện Kim Đan. Đợi sau khi xác định xong rồi mới có người tu luyện Nguyên Anh tìm đến. Mỗi một nhóm đều có quy tắc
của riêng mình. Ở đây có đám người của Dao tộc, bọn họ bỗng dưng không
thể tự tiện xông vào. Hơn nữa đối với Dao tộc lại trở thành mối nguy
hại, bằng không thế lực đối nghịch của bọn họ sẽ coi đây là chỗ sơ hở,
tập kết mọi người đánh dẹp bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn
họ chậm trễ không tấn công nhưng mà trước đó chúng ta đã khiến cho long
mạch không ổn định, những người này chắc hẳn đã dùng cách cử ít người
đến dò xét thực hư. Vì vậy, thời gian của chúng ta không có nhiều.”
“Bây giờ vẫn chưa được, long tiên dịch vẫn chưa ngưng tụ thành.” Dạ Dao
Quang không phải là không muốn, thế nhưng đây là nhịp điệu sắp ra đời
của long tiên dịch. Hoặc là cô đánh cược một ván đợi ở đây, hoặc là bây
giờ từ bỏ long tiên dịch, lập tức rời đi.“Vậy chúng ta mau mang long
tiên dịch đi.” Ôn Đình Trạm nói.
Ôn Đình Trạm nhìn khuôn mặt
nghiêm trọng của Dạ Dao Quang, ánh mắt cô hiện rõ vẻ đấu tranh. Ôn Đình
Trạm biết rằng ngay lúc này đây, nội tâm cô đang rất giằng xé. Vật báu
như thế này một khi được xác thực về sự tồn tại của nó, đến lúc đó kẻ
xông đến tuyệt đối không phải là kiểu người giống như Phục Xung và Phục
Chấp mà là mạnh hơn bọn họ gấp trăm lần, hơn nữa không phải chỉ là một
người. Đối phó với Phục Chấp còn tốn sức như thế, không cần nói cũng
biết bọn họ căn bản không có khả năng chống lại được đám người đó. Nhưng bất cứ ai đều như vậy, trước mắt ngươi bày ra một bảo vật, hơn nữa bảo
vật này rõ ràng là ngươi phát hiện ra trước nhưng phải chịu đựng nhường
cho người khác, e rằng không ai có thể làm được.
“Dao Dao, chúng ta có thể di hoa tiếp mộc (1) không?” Ôn Đình Trạm lập tức nghĩ ra một đối sách cho Dạ Dao Quang.
“Di hoa tiếp mộc?” Dạ Dao Quang có chút không hiểu được ý của Ôn Đình Trạm.
“Long tiên dịch không phải sinh ra từ trong long huyệt hay sao?” Trong mắt Ôn Đình Trạm lóe lên một ánh sáng vừa sâu lắng mà lại có tầm nhìn ra trông rộng:
“Phía trước chẳng phải là có một ảo ảnh sao, chúng ta có
phải là có cách để trước khi bọn họ tới, biến ảo ảnh này trở nên chân
thực hơn để những người đến tra xét đều cho rằng đó là long huyệt thật.
Nhưng trong long huyệt đó lại không có long tiên dịch, như vậy bọn họ tự nhiên sẽ trở về.”
Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng lên, cô như có điều
gì suy nghĩ. Ảo ảnh này đã chệch ra khỏi long mạch nhưng hễ là người
chuyên về địa lý đều có thể nhìn ra. Nếu muốn biến giả thành thật, đầu
tiên phải động đến chính là long mạch, phải làm cho ảo ảnh và long mạch
tương liên. Long mạch vốn dĩ không có cách nào lay động, long mạch không nhúc nhích được, ảo ảnh không di chuyển được vị trí nhưng cô có thể tạo ra một giả huyệt!
Trong lòng bỗng trở nên thoải mái, Dạ Dao
Quang một tay ấn đầu Ôn Đình Trạm lại gần, sau đó hôn mạnh một cái lên
khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: “Trạm ca, chàng chính là ngôi sao may mắn
của muội.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền buông lỏng Ôn Đình Trạm,
sau đó nhanh chóng giở xem bản đồ. Cô muốn chọn một vị trí đắc đạo nhất
tạo ra một giả huyệt có thể che mắt mọi người. Như vậy, long tiên dịch
sẽ là vật nằm trong tay cô.
Không biết có phải Dạ Dao Quang quá
may mắn hay không, mà ở ngay phía sau long huyệt thật có luôn một long
huyệt giả mà không cần cô tạo ra. Điều này khiến Dạ Dao Quang vui mừng
khôn xiết, cứ như thế này khi cô hành sự sẽ đơn giản hơn nhiều.
Dạ Dao Quang cả ngày đều lật đi lật lại khắp bốn phía trên đỉnh núi. Để
tiết kiệm thời gian, cô trực tiếp để Ôn Đình Trạm, Vệ Kinh và Kim Tử ở
lại bên cạnh long huyệt. Đến khi trời tối, Dạ Dao Quang mới đem hai con
gà rừng trở về, sau đó ngồi nướng một cách im lặng không nói tiếng nào.
Ba người và một khỉ chia nhau ăn, ăn đến no bụng.
“Dao Dao, không phải là gặp vấn đề gì chứ?” Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang liên tục
không nói năng gì, ăn xong cũng không rủ cậu đi tản bộ, thế là cậu bèn
chủ động nói muốn cùng cô đi. Đi đến đoạn đường núi tĩnh mịch, Ôn Đình
Trạm mới lên tiếng hỏi.
Dạ Dao Quang thở dài một tiếng sâu xa: “Gặp một chút phiền toái rồi.”
“Nàng nói đi.” Ôn Đình Trạm chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Dạ Dao Quang cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Đình Trạm, nhíu mày nhìn
lên bầu trời đầy sao sáng lấp lánh trong đêm đen, một lúc sau mới có thể mở miệng hỏi: “Trạm ca, chàng còn nhớ lúc chúng ta ngắm mặt trời mọc,
sáu đỉnh núi từ phía tay phải dọc về phía trước cùng kết hợp với nhau sẽ tạo thành hình dạng gì không?”
***
(1) Di hoa tiếp mộc: Lấy cái này tráo đổi thành cái kia.