Dạ Dao Quang dừng một chút, ngữ khí thong thả nhưng lại hữu lực nói với
Diệu Tinh: “Hiện giờ ngươi vẫn có thể lựa chọn con đường sống, quang
minh cùng hắc ám, ngươi chọn thế nào cũng không sao, quyết định của
ngươi ngày sau phân rõ lập trường với chúng ta mà thôi.”
Diệu
Tinh rũ xuống mi mắt, hắn trước kia không có trái tim, không có cảm
giác, hắn chỉ là một Huêts Ma, cho dù hắn có thể biến ảo hình người,
nhưng hắn và người không giống nhau, hắn chân chính vô tâm vô tình, cũng không biết có phải vào thân hình phàm nhân này hay không, nó thế nhưng
cảm giác được cảm xúc khác thường, loại cảm xúc không thể nói ra, bởi vì hắn chưa từng được thể nghiệm qua.
Hắn đã thành ma một trăm năm, tu luyện giả gặp gỡ không đếm hết, không ai nói cho hắn, hắn là ma vật
không phải hắn sai, mà là trời xanh sai, những tu luyện giả nhì thấy nó, chỉ có duy nhất một ý niệm: Giết!
Đây là lần đầu tiên có một tu
luyện giả nói cho hắn, lỗi không phải do hắn. Nếu hắn tồn tại, bất quá
vì sống sót mà nỗ lực, quả thật hắn sống cần đổi lấy mạng của người
khác, nhưng hắn không có quyền lợi đại nghĩa, bởi vì đây là tính chất
sinh tồn của hắn. Những người có thể vì đại nghĩa khẳng khái chịu chết,
làm sao có thể nghĩ tới nỗ lực sống sót của hắn, ngoại trừ nỗ lực dẫm
lên sinh mạng của người khác, chịu thống khổ giãy giục ở nơi hắc ám
không thấy được ánh sáng.
Đại nghĩa của bọn họ, đó là bởi vì có
người giáo hội cho bọn họ đại nghĩa là thế nào, có người giáo hội cho
bọn họ thị phi. Mà hắn, cái gì cũng đều không biết, không hiểu được,
cũng không thể không theo bản năng sinh tồn mà tàn hại sinh linh khác.
Nếu có thể lựa chọn, nó cũng muốn đường đường chính chính đứng dưới ánh
mặt trời, tồn tại quang minh lỗi lạc…..
Khóe môi lạnh lùng gợi lên, Diệu Tinh hỏi: “Nếu ta không phải Huyết Ma, ta là hậu thiên ma, ngươi hôm nay sẽ như thế nào?”
Liếc mắt một cái nhìn thấy ý tứ Diệu Tinh, Diệu Tinh hôm nay nghĩ nàng vì
muốn hắn hỗ trợ, cho nên đã nhìn hắn bằng con mắt khác. Dạ Dao Quang
cười nhạo: “Diệu Tinh, thế gian này không chỉ một mình ngươi là ma, mà
ta còn có lựa chọn càng tốt hơn. Nếu không phải ngươi bẩm sinh là ma,
ngươi vì Kim liên tử mà từ bỏ Đào Đại, thì ngươi không có cơ hội đứng ở
chỗ này. Ta nếu thật sự muốn làm bạn cùng ma, không cần bỏ ra một viên
Kim liên tử, ta có thể nói Tu Tuyệt đi Tây Vực vì ta tranh đoạt mồi lửa
Thiên Dương, thì cũng có bản lĩnh làm Tu Tuyệt không ràng buộc tự mình
tới giúp ta màn diễn này.”
Nói xong, Dạ Dao Quang cũng không để ý tới Diệu Tinh, nàng chậm rãi hướng tới nhà lao bên ngoài đi ra, bước
lên cầu thang, còn một bước ra khỏi, Dạ Dao Quang hơi nghiêng mặt:
“Thiện ác cùng cơ hội lựa chọn, chỉ có một lần.”
Dứt câu, Dạ Dao
Quang thả người biến mất, chỉ có Diệu Tinh đứng tại chỗ rất lâu sau đó,
lâu đến mức không cho bất kể kẻ nào vào ngoại trừ Hoàng Kiên tự mình dẫn người tới.
“Tả Ký trưởng lão, phu nhân Ôn Đình Trạm đâu?” Hoàng
Kiên nhìn dấu vết sau màn quyết chiến kịch liệt, còn có vết máu trên mặt đất, nhìn Diệu Tinh, cực kỳ cung kính hỏi.
Ánh mắt Diệu Tinh thu hồi, hắn không nói gì mà nâng tay lên cao, trên ngón tay hắn có con cổ
trùng lượn vòng, cho Hoàng Kiên nhìn thoáng qua liền thu hồi lại, sau đó ném một thứ cho Hoàng Kiên: “Ngươi mang thứ này đi gặp người đó là
được, phu nhân Ôn Đình Trạm đã bị ta luyện chế thành hồn cổ.”
Nói xong, Diêu Tinh thu tay vào ống tay áo, bước chân đi thong thả, chớp
mắt liền biến mất trong tầm mắt. Ngữ khí, động tác cùng thần thái của
hắn cùng Tả Ký giống nhau như đúc, đó là bởi vì hắn dung hợp ký ức Tả
Ký. Ra khỏi nhà lao, hắn đứng dưới ánh mặt trời, nhìn lên không trung
xanh thẳm tươi đẹp. Đây là lần đầu tiên hắn có thể nhìn thẳng ánh nắng
như vậy, một trăm năm mới có thể đứng quang minh chính đại.
Hắn
tuy rằng là ma không phải quỷ, nhưng hắn bẩm sinh là loại ma đặc thù
nhất, từ oán khí cùng máu tươi dung hợp, không khác quỷ là mấy, chính là không thể thấy ánh nắng, cho dù hắn đã tu luyện tới cảnh giới hóa hình. Dĩ vãng hắn không phải không hút khô máu người khác, cũng không phải
không nghĩ tới mượn một khối thân thể đi ra ngoài xem một chút, nhưng
nhiều năm như vậy hắn trước sau không muốn, đây là lần đầu tiên hắn
nguyện ý dùng một khối thân thể đi ra.
Hít sâu một hơi, Diệu Tinh có chút không hài lòng nỉ non: “Kỳ thật hơi thở ban ngày cũng không tốt hơn ban đêm là mấy.”
Nói xong một câu, hắn liền rời đi.
Mà Hoàng Kiên chờ đến khi Diệu Tinh hoàn toàn biến mất mới cúi đầu nhìn
đoạn tơ hồng trong tay. Tơ hồng này là lúc trước Ôn Đình Trạm tự mình
bện cho Dạ Dao Quang, Hoàng Kiên muốn dùng thủ tín, cần phải vật bên
người. Dây tơ hồng này từ khi Ôn Đình Trạm đưa cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao
Quang vẫn luôn mang bên người chưa từng gỡ xuống. Dạ Dao Quang cùng
Hoàng Kiên vài lần đối mặt, hắn với thứ này rất có ấn tượng, nhưng càng
ấn tượng hơn chính là Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm có một đôi nhận. Dạ Dao Quang luyến tiếc, lường trước Hoàng Kiên cũng không dám mở miệng
đòi hỏi, cho nên lựa chọn để lại tơ hồng.
Bất quá, Hoàng Kiên tuy rằng cảm thấy có chút không đủ lực độ, nhưng giống như Dạ Dao Quang sở
liệu, hắn không dám chất vấn, cầm sợi dây liền đi vào bên trong địa lao. Ôn Đình Trạm bị nhốt trong phòng giam nha môn tri phủ, nhưng lại không
phải nhà lao này, Hoàng Kiên sớm đoán được Ôn Đình Trạm trở tay không
kịp, cho nên Ôn Đình Trạm tất nhiên muốn thông qua phu nhân hắn truyền
tin ra người ngoại giới, bởi vậy đã thiết hạ mai phục ở chỗ này, chờ Dạ
Dao Quang tự động đưa tới cửa.
“Hầu gia, nơi này chiêu đãi có được chu đáo?” Hoàng Kiên tới rồi đóng lại cửa phòng giam Ôn Đình Trạm.
“Rượu ngon, đồ ăn ngon, an hòa an tĩnh, không người quấy rầy, đúng là nơi
thích hợp để đọc sách.” Ôn Đình Trạm ngồi dậy từ trên giường đá, trong
tay hắn còn có một quyển sách, đây là thứ hắn muốn khi quản ngục đưa cơm tới, tất nhiên cũng là Hoàng Kiên cho phép cấp.
“Hầu gia khí
định thần nhàn như thế, thật một chút cũng không e ngại sao?” Hoàng Kiên ngồi xuống đối diện Ôn Đình Trạm, hay tay gác lên chân, hơi cúi người
nhìn thẳng.
“E ngại cái gì?” Ôn Đình Trạm đạm thanh hỏi, “Ngài có thể tin, cho dù Khả hãn Mông Cổ đã chết ta cũng có thể làm khả hãn sống lại, kéo ngài đi xuống.”
Hoàng Kiên ánh mắt lạnh lùng, chợt cười lạnh nói: “Tin, phu nhân hầu gia mánh khóe thông thiên, có khả năng
đoạt người từ tay Diêm Vương, chỉ cần có phu nhân Hầu gia ở đây, Hầu gia có gì phải sợ.”
Ôn Đình Trạm nhướng mày nhìn hắn không nói.
Hoàng Kiên lại giơ tay, đem một sợi tơ hồng rũ trước mắt Ôn Đình Trạm: “Hầu gia có biết vật này?”
Đồng tử Ôn Đình Trạm hơi co rụt lại, trên mặt lại không lộ thanh sắc: “Chỉ là một sợi tơ hồng mà thôi.”
“Ha ha ha ha…..” Phản ứng Ôn Đình Trạm gần như không thể thấy nhưng Hoàng
Kiên đứng gần nhất lại nhìn thấy rõ ràng minh bạch, càng là như thế hắn
càng cảm thấy vừa lòng, “Phu nhân Hầu gia cùng ta ở trong phủ làm khách
mấy ngày, sợi dây đổ này Hầu gia phu nhân không rời khỏi người, thủ pháp trúc trắc như thế, bản quan còn tưởng rằng sợi tơ hồng này là đích thân Hầu gia bện tặng cho, Hầu gia há không thể nhận ra.”
Mắt Ôn Đình Trạm đen lãnh trầm xuống: “Hoàng Kiên, ngày đó ngươi vì sao phải báo cho ta, phu nhân ở Nhật Nguyệt Sơn gặp nạn?”
Hoàng Kiên giật giật mi không nói.
“Ngài trong lòng đã rõ, nếu ngày dám làm phu nhân ta bị thương nửa phần, ta
sẽ làm cho ngài chết không có chỗ chôn.” Ôn Đình Trạm gằn từng chữ một
nói.
“Hầu gia quả nhiên tình thâm nghĩa trọng.” Hoàng Kiên cười,
“Hầu gia nếu muốn phu nhân không việc gì, chỉ cần làm giúp ta một
chuyện.”