Dạ Dao Quang vung tay đập chết con đỉa đang bơi gần đến mình. Nào ngờ
khi con đỉa này bị đập chết, máu của nó đen kịt bắn tung tóe. Dạ Dao
Quang sửng sốt nhanh chóng xoay người kéo vạt váy xuống, phất tay để
khí ngũ hành trong tay lần lượt xếp thành dải dài khiến cho dòng máu đen đang lan đến kia phải dừng lại.
“A!” Lúc này Dạ Dao Quang bỗng
nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Dạ Dao Quang hơi nghiêng đầu nhìn thấy
trên mặt của người dân tộc Dao đang đứng bên cạnh chống bè trúc có một
giọt máu đen. Sau đó mặt của hắn giống như bị đốt trên ngọn nến nhanh
chóng tan chảy ra, da thịt dần dần bị bong tróc. Chỉ trong chớp mắt một
người đang sống đã biến thành một bộ xương trắng, có thể tưởng tượng
được tốc độ mục ruỗng nhanh đến mức độ nào.
Khung cảnh này khiến cho Vệ Kinh vô cùng hoảng sợ, đến cả Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đỉa có rất nhiều, hơn nữa rất khó có thể loại bỏ hết, chỉ cần sơ sẩy một
chút là có thể bị máu độc của nó giết chết. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ
hành để bảo vệ Vệ Kinh và Ôn Đình Trạm, tính kế đối phó với chúng.
Rõ ràng Bàn Vũ đối phó với loại đỉa này cũng phải bó tay, người vừa chết
lúc nãy thực sự khiến cho người ta phải khiếp sợ. Chúng ta phải tìm hiểu rõ loài đỉa kia, tuyệt đối không thể để cho máu độc của chúng lan đi
khắp nơi giết hại người khác được.
Đúng lúc đó có một cô gái đi
ngang qua rút ra một cây sáo ngắn, thổi một khúc nhạc rất kỳ quái. Khúc
nhạc vừa tấu lên, những con đỉa đang bao vây tấn công lúc này liền dừng
lại, dường như chúng nghe theo sự chỉ huy của khúc nhạc này dần dần rút
lui hết.
Lúc lũ đỉa đang rút lui được một nửa, không biết ở đâu
vang đến một khúc nhạc chói tai phá vỡ bầu không khí. Lũ đỉa vốn dĩ đã
rút lui nhưng nghe thấy tiếng sáo lại bắt đầu xông lên.
Mặt cô
gái thổi cây sáo ngắn kia liền biến sắc, nàng vừa chuyển âm của khúc
nhạc thì khí thế lúc này còn cao hơn lúc trước khiến cho lũ đỉa kia lại
phải rút lui. Lúc này ở phía xa bỗng nhiên xuất hiện một sức mạnh vô
hình, dường như là người có tu vi rất cao về cổ cầm, chỉ cần gảy nhẹ dây đàn là có thể mang theo một sức mạnh đột kích vô cùng lớn lao đến. Khi
mọi người không chú ý thì cô gái thổi cây sáo ngắn đã bị nguồn sức mạnh
vô hình kia thổi bay.
Âm luật vừa ngừng, lũ đỉa kia lại điên
cuồng xông lên. Ôn Đình Trạm thấy vậy liền lấy cây sáo ngọc vẫn mang bên mình ra, cố gắng nhớ lại âm thanh vừa nghe lúc nãy. Cậu nhắm mắt lại và bắt đầu thổi, lúc mới thổi vẫn còn chưa nhớ được âm luật nên vẫn bị đứt đoạn giống như người mới học thổi sáo vậy. Cậu thổi được khoảng nửa nén hương thì lũ đỉa kia cũng đã tiến đến gần, cuối cùng thì cậu cũng thổi
được khúc nhạc mà cô gái kia vừa mới thổi.
Quả nhiên lũ đỉa kia lại dừng lại và lùi về sau.
Cảnh này làm cho tất cả mọi người trong đó có Bàn Vũ và cả cô gái vừa bị hất bay ra ngoài được mọi người kéo về đều tỏ ra vô cùng kinh sợ. Nàng nhìn Ôn Đình Trạm bằng ánh mắt tràn đầy sự sùng bái lẫn kinh sợ.
Khúc nhạc này là khúc nhạc dùng để khống chế loại trùng độc đặc biệt, âm
luật vô cùng phức tạp. Nàng học thổi khúc nhạc này lúc nàng năm tuổi đến bây giờ mới đạt đến trình độ đó. Còn Ôn Đình Trạm mới nghe có một lần
mà chỉ cần nửa nén nhang cậu đã có thể thổi lại cả khúc nhạc đó, làm sao có thể không làm cho nàng thấy khâm phục lẫn kinh sợ chứ?
Ôn
Đình Trạm làm cho lũ đỉa kia rút lui nhưng người khống chế lũ đỉa kia
một lần nữa tạo ra cách để đối phó lại Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang tỏa ra khí ngũ hành để Ôn Đình Trạm đứng trong vòng bảo vệ, lúc lâu sau cảm
thấy đối phương đánh lén. Trong ánh mắt cô hiện ra tia sắc bén, đầu ngón tay chứa khí ngũ hành truyền vào la bàn, chiếc la bàn đó đang xoay
tròn.
Trong lúc la bàn đang xoay tròn, đầu ngón tay Dạ Dao Quang
nhanh chóng dịch chuyển la bàn đang chuyển động lên trên. Ngoại trừ Kim
Tử ra thì chẳng có ai có thể nhìn thấy đầu ngón tay Dạ Dao Quang, mỗi
một nơi lại điểm một cái, mỗi chỗ đều có một hố tròn ánh vàng trong
suốt. Trong lòng bàn tay cô xuất hiện ảo ảnh màu trắng trong suốt do la
bàn tỏa ra, nếu như Bàn Vũ nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hãi và phát hiện ra những ảo ảnh này lại là bản đồ thực chất gần đó.Đầu ngón tay Dạ Dao Quang nhanh chóng thay đổi, rất nhanh những chỗ mà đầu
ngón tay của cô điểm xuống lúc nãy liền va phải lực cản trở. Hai ngón
tay cô tụ lại với nhau, đầu ngón tay với khí ngũ hành đang bao trùm toàn thân Dạ Dao Quang đều hướng tới một địa điểm rồi tụ lại ở đó.
Người đang điều khiển lũ đỉa ở phía xa trên đỉnh thanh sơn bỗng nhiên hét lên một tiếng, trái tim trong lồng ngực nổ tung không có bất kỳ dấu hiệu
báo trước, nàng ta hoảng sợ ngã xuống. Ngay khi nàng ta vừa ngã xuống,
lũ đỉa kia liền hóa thành dòng máu đen, sau đó vết máu dần dần biến mất
không để lại một chút dấu vết nào.
Dạ Dao Quang thu hồi la bàn.
Kiếp trước cô bị thua trong tay của thầy pháp, cô đã tốn không ít công
sức luyện ma thuật, còn chăm chỉ luyện hơn luyện thuật phong thủy. Mặc
dù ma thuật được truyền từ đời này sang đời khác cha truyền con nối nên
người ngoài không thể lĩnh hội được hết sự tinh túy trong nó, nhưng cố
gắng làm hết sức ắt sẽ nhận được báo đáp, ít nhất thì cô cũng học sơ qua ma thuật phòng khi có việc cần dùng đến.
Mọi thứ đều biến mất
sạch sẽ khiến người ta cảm thấy dường như không có điều gì xảy ra, vẻ
mặt căng thẳng của tất cả mọi người như để nhắc nhở bản thân vừa trải
qua chuyện gì. Bàn Vũ kêu người hầu dọn dẹp mọi thứ, nhanh chóng lên
đường.
Sau đó mọi thứ lại như sóng yên biển lặng, không xảy ra
bất kỳ điều gì. Nhưng càng như vậy càng khiến cho Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cảm thấy bất an.
“Đi qua sơn động trước mặt là chúng ta ra ngoài rồi”. Hai canh giờ sau, Bàn Vũ chỉ hai ngọn núi nối tiếp nhau tạo thành sơn động, nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn lên thấy sơn động có vô số dây leo rũ xuống. Do ở đây có chút hoang vu hẻo lánh, hơn nữa dây leo quá dày, nếu như không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ chẳng có ai phát hiện ra ở đây lại có một sơn động.
“Dao Dao, cẩn thận”. Lúc đến gần sơn động, Ôn Đình Trạm khẽ nhắc.
Nếu như đối phương muốn ra tay thì nơi đây có lẽ là nơi duy nhất và cũng là cơ hội cuối cùng để có thể hạ thủ. Không chỉ Dạ Dao Quang và Ôn Đình
Trạm hiểu rõ điều này, ngay cả đám người Bàn Vũ cũng biết. Thực ra khi ở cửa sơn động họ có thể lựa chọn để cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tự
mình rời đi. Cho dù là vì tấm lòng nhân đức của Bàn Vũ hay là do khát
vọng muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, thời khắc bọn họ chọn tiễn đám
người Dạ Dao Quang vào sơn động, Dạ Dao Quang quyết định nếu như Bàn Vũ
cần giúp đỡ, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp.
Do bị dây leo che mất ánh sáng nên khi đi vào sơn động phải dùng đuốc thắp sáng, bên trong
sơn động cũng toàn là dây leo quấn chằng chịt.
Dạ Dao Quang gạt
những sợi dây leo ở trước mặt sang một bên, sau đó có một ánh sáng đen
khiến người ta cảm thấy không thoải mái lóe lên qua khóe mắt cô, trong
chớp mắt thân thể của cô liền đóng băng.
“Cẩn thận!” Dạ Dao Quang hét to, sau đó từ trong dây leo có rất nhiều dơi màu tím bay ra. Đàn
dơi này chính là đàn dơi mà Dạ Dao Quang nhìn thấy ở dưới cầu treo lúc
nãy.
Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành để bảo vệ Ôn Đình Trạm và Vệ
Kinh. Bên phía Bàn Vũ lúc đàn dơi bay qua có mấy người bị móng của đàn
dơi cào, sau đó toàn thân nhanh chóng chuyển thành màu đen. Toàn bộ da
thịt đều khô héo, dường như chỉ cần hít thở một cái đã có thể biển thành xác khô rồi!