Đặc biệt khi cả hai nơi cách xa nhau mấy ngàn dặm, Dạ Dao Quang bỗng
nhiên nhớ đến ngày ấy, nàng tiến vào sơn động, bởi vì năm tháng xoay
chuyển mà trận pháp do tích trượng thiết lập mất đi hiệu lực. Nàng rút
lấy tích trượng, hơn nữa bố trí lại trận pháp, rồi sau đó nàng thu được
vô số công đức, lúc này nhớ lại, nàng nghĩ tích trượng đặt ở nơi đó nhất định đang trấn áp cái gì.
Hôm nay thấy kết cấu đảo nhỏ của Bột Hải, nàng tin tưởng vững chắc, nhất định ba vị cao tăng đang trấn áp
gia hoả này. Cơ hồ không cần người dẫn đường, cũng không cần thông báo
NGuyên An, càng không cần dùng la bàn định vị phương hướng. Ký ức Dạ Dao Quang trở về, nàng cứ theo lộ tuyến xâm nhập Nam Hải lúc trước, cứ như
vậy tìm được Nguyên Ân.
Điều khác biệt với đảo Nam Hải chính là nơi này có một toà tháp cao, Nguyên Ân cũng đang ở chỗ này.
“A di đà phật, tiểu hữu đã tới.” Nguyên Ân ôm theo Quảng Minh tới đây,
thuận theo tự nhiên đem Quảng Minh đưa cho Dạ Dao Quang, “Tiểu hữu tựa
hồ quen biết với nơi đây.”
Nguyên bản cảm ứng được hơi thở của Dạ Dao Quang, Nguyên Ân tính toán tự mình ra đón, nhưng hắn dở chút sự
tình với hai tiểu sa, vừa mới đi ra đã nhìn thấy Ôn Đình Trạm cùng Dạ
Dao Quang đã tiến vào. Nhanh như vậy làm Nguyên Ân có chút kinh ngạc.
Dạ Dao Quang đem nhi tử ôm vào trong lòng, da thịt cậu trắng hồng, mắt mở
to đen nhánh giống hệt đôi trân châu đen của Ôn Đình Trạm. Đã sắp được
nửa tuổi, cậu bắt đầu muốn mút tay, tay nắm thành nắm đấm trên miệng,
nhìn thấy Dạ Dao Quang liền ha ha cười ra tiếng, tựa hồ thân mình còn
ngọ nguậy, hướng tới lồng ngực mẫu thân cọ vào, lập t ức làm tim Dạ Dao
Quang như tan chảy.
Tâm trí Dạ Dao Quang để hết vào nhi tử, nơi
nào có thời gian để ý tới Nguyên Ân, Ôn Đình Trạm liền tiến lên: “Đại
sư, Dao Dao mấy năm trước ở trên cô đảo Nam Hải phát hiện…”
Nguyên Ân nghe xong lúc sau, lần đầu tiên sững sờ, có chút vội vàng bắt lấy
tay Ôn Đình Trạm: “Tích trượng kia chính là song luân mười hai vòng
thiếc, khảm năm viên đá màu sắc bất đồng?”
Ôn Đình Trạm nhìn xuống cánh tay Nguyên Ân đang bắt lấy tay của mình, không thể không gật đầu.
“Thứ cho lão nạp thất thố.” Nguyên Ân lúc này mới ý thực được mình quá mức
kích động. “Đó là chí bảo Phật môn từ ngàn năm trước, đã mất tích cùng
tam thân Ma Hoàng, lại không nghĩ tới đại sư năm đó thiết hạ diệu kế
dùng để trấn áp tam thân Ma Hoàng. Nghĩ tới ba vị đại sư được lệnh dẫn
tam thân Ma Hoàng tới nơi này hoá ra sớm có nguyên do. Nguyên lại Ma
Hoàng năm đó bị phong ấn lần hai, thế nhưng có công của tiểu hữu.”
“A Trạm, chàng nhìn xem, con phun bong bóng, con thế nhưng đã biết phun
bong bóng.” Dạ Dao Quang phảng phất như phát hiện được một thế giới mới, ôm tiểu gia hoả tới trước mặt Ôn Đình Trạm, hoàn toàn không nghe thấy
lời nói của Nguyên Ân, một bộ dáng hào hứng, gấp không chờ được muốn
cùng phụ thân của hài tử mình cùng nhau chia sẻ.
Mặt Ôn Đình Trạm nháy mắt cũng trở nên nhu hoà, hắn duỗi tay trêu đùa nhi tử. Nhưng tiểu gia hoả tựa hồ coi ngón tay phụ thân như món đồ chơi, gắt gao nắm chặt
không buông, còn muốn kéo tay phụ thân tới bên miệng nhét vào. Ôn Đình
Trạm để cho cậu thoải mái gặm ngón tay của mình, không nhúc nhích dù chỉ một chút. Gặm được một miếng, Quảng Minh liền ném ngón tay ra.
Dạ Dao Quang nhìn rất rõ ràng, chính là ném, làm nàng không khỏi cười ra tiếng: “A Trạm, nhi tử ghét chàng a.”
“Mẫu thân, mẫu thân, mau cho con xem đệ đệ.” Tuyên Khai Dương chưa đủ cao,
nhón mũi chân cũng không nhìn thấy bộ dáng đệ đệ, có chút sốt ruột.
Dạ Dao Quang liền ngồi xổm xuống, Ôn Đình Trạm sợ nàng mệt, muốn duỗi tay
tiếp nhận hài tử tới, kết quả Dạ Dao Quang nhất quyết không buông tay.
Tuyên Khai Dương nhìn Quảng Minh trong lòng Dạ Dao Quang, đôi mắt tức
khắc liền sáng: “Nương, đệ đệ trắng quá, thật xinh đẹp, thật đáng yêu.”
Còn mềm mại nữa, làm tay Tuyên Khai Dương cũng phát ngứa, muốn đưa tay ôm lấy cậu vào ngực.
“Cho con ôm đệ đệ này.” Nhìn thấu tâm tư Tuyên Khai Dương, Dạ Dao Quang chủ
động đem tiểu gia hoả đưa vào lòng Tuyên Khai Dương, hơn nữa động tác ôn nhu chỉ cậu nên bế trẻ con như thế nào.
Ôn Đình Trạm không khỏi cảm thấy ở đấy có phải quá phân biệt đối xử hay không, hắn muốn ôm con một chút cũng không được.
Nguyên Ân nhìn cành cả nhà hoà thuận vui vẻ, trên mặt cũng nở nụ cười tươi
hiền hoà, nghiêng người nói: “Tiểu hữu cùng Ôn thí chủ trước tiên đi
cùng lão nạp vào trong tháp nghỉ chút.”
Ôn Đình Trạm kéo cánh tay Dạ Dao Quang, Tuyên Khai Dương ôm Quảng Minh, Càn Dương lén lút tới
phía sau, nhón mũi chân ngẩng cổ muốn lướt qua Ôn Đình Trạm nhìn tiểu sư đệ của hắn một cái.
Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không để hắn như ý, cố ý để hắn không được đi, ở nhà dạy dỗ sư muội cho tốt, hắn lại trộm đi tới đây.
Toà tháp này không có tên, được xây dựng từ một trăm năm trước, là đời kế
tiếp trấn áp Ma Hoàng chuẩn bị. Thiện phòng có mấy gian, ngoại trừ
Nguyên Ân bên ngoài, còn có bốn tiểu sa di*. Hai người phụ trách việc ăn uống chăm sóc cho Quảng Minh, hai người được Nguyên Ân gọi tới tháp
chiêu đãi cho Dạ Dao Quang.
*Tiểu sa di: gọi các tiểu hoà thượng dưới 20 tuổi.
Dạ Dao Quang vào tháp, mấy ngày liên tục cơ hồ không rời khỏi, ăn cơm ngủ
nghỉ đều ôm nhi tử, cùng nhi tử ở cạnh nhau. Thời gian tám ngày thoảng
qua, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không thể không rời Bột Hải về Tây
Ninh phủ giải quyết nốt nhưng việc trong thanh minh.
Cho dù Dạ
Dao Quang vạn phần không muốn, nhưng không tiếp tục dây dưa, nàng hôn
nhẹ nhi tử của mình sau đó giao cho Nguyên Ân, hơn nữa còn cảm kích nói: “Lão hòa thượng, đa tạ người đã chăm sóc hắn tốt như vậy.”
“A di đà phật, tiểu hữu yên tâm, lão nạp chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.” Nguyên Ân cười chân thành.
Dạ Dao Quang nhìn thật sau nhi tử lần cuối, sau đó cùng Ôn Đình Trạm rời
khỏi Bột Hải, ngay cả căn tích trượng ở Hải Nam kia bọn họ cũng đã nói
rõ ràng, Nguyên Ân muốn xử trí như thế nào bọn họ cũng không cần nhúng
tay, rốt cuộc đó cũng là vật thuộc về Phật môn.
Đã tới Bột Hải,
Dạ Dao Quang tất nhiên không thể không đi thăm Minh Hi, nhưng cũng chỉ
là tới cửa thăm nàng, ngồi ở Minh tộc đại khái non nửa canh giờ liền cáo từ, kiến trúc phi thường đặc sắc của Minh tộc cũng chưa kịp tham quan.
Đều là người thế ngoại không câu nệ tiểu tiết, Minh Hi thấy Dạ Dao Quang bỏ chút thời gian tới thăm nàng thì đã rất vui rồi, cho nên Ôn Đình Trạm
bọn họ nhanh như vậy chào từ biệt, Minh Hi cũng không giữ lại, chỉ là
Minh Hi đưa bọn họ ra khỏi Minh tộc, ánh mắt nhìn về phía Dạ Dao Quang
bỗng nhiên thay đổi.
“Có chuyện gì?” Dạ Dao Quang bị Minh Hi nhìn có chút không hiểu.
Minh Hi không nói gì, từ trên cổ gỡ xuống một chiếc vòng có gắn mảnh gà voi
đưa cho Dạ Dao Quang: “Mới vừa rồi trong nháy mắt, ta có dự cảm xấu,
ngươi có lẽ không lâu sau sẽ gặp dỡ phiền toái. Cái này ngươi mang theo, đây là vật cạnh ta tu luyện từ nhỏ, ngưng tụ không ít cấm chú, có lẽ có thể dùng tới.”
Dạ Dao Quang cũng không chối từ mà tiếp nhận tới, sau đó trịnh trọng cảm kích nói: “Minh Hi, đa tạ, ta sẽ bảo quản tốt,
khi nào ngươi yêu cầu, ta lại đưa vật về với chủ.”
Từ biệt Minh
Hi, Dạ Dao Quang ngày đêm chạy về Tây Ninh phủ. Diệp Phụ Duyên vừa nhìn
thấy Ôn Đình Trạm lập tức thở dài một hơi. Ôn Đình Trạm dùng hai ngày
thời gian dành cho việc gột rửa, còn Dạ Dao Quang hai ngày này chuẩn bị
đồ đạc đi Bắc Mạc.