“Năm trước?” Dạ Dao Quang ngẩn ra, “Năm trước chàng còn chưa tới phủ Hoàng Kiên!”
“Chính là một năm trước ta đã biết được Thường Tổ chính là Hoàng Kiên tôn nữ
tế.” Ôn Đình Trạm đứng trước Dạ Dao Quang giơ tay hướng tới cổng lớn,
đây là một căn nhà nhỏ rất tao nhã, “Vào xem xem thích không.”
Tiểu viện tử rất đặc sắc, có mùi gỗ thông nhàn nhạt. Ánh mắt Dạ Dao Quang
đảo qua, thấy rõ những kiến trúc trong nhà, nàng không khỏi vui vẻ. Đây
là kiến trúc điển hình của Hồi tộc, dùng gỗ thông là chủ yếu, từ trụ
nhà, xà nhà, nhà kho, thậm chí cả cửa ra vào cùng cửa sổ cũng đều là gỗ
thông.
Mái hiên, xà nhà, tường gạch, cửa sổ, hành lang khu bàn
nghỉ cũng được khắc gỗ hoặc điêu khắc trên gạch. Những hình khắc mẫu
đơn, quả nho hay các hònh hoa cỏ, mang vẻ tao nhã cổ xưa, phong cách độc đáo.
Dạ Dao Quang chỉ liếc mắt một cái liền thích, lập tức đem
mọi chuyện lo lắng vứt ra khỏi não bộ, lôi kéo Tuyên Khai Dương chạy vào sân rồi đi một vòng. Bên ngoài nhìn sẽ nghĩ nàng vì tò mò hứng thú,
nhưng thật ra Dạ Dao Quang đã âm thầm đi xem xét phong thủy. Bởi vì
người Hồi tộc xây nhà thường không xem phong thủy, chỉ chú ý lựa chọn
địa theesthoair, có ánh nắng, nơi giao thương đường xá thuận tiện.
Cũng may tòa nhà này phong thủy bình đạm, không có bất kỳ vấn đề gì. Nửa
tháng một mạch qua chín huyện, vì không muốn để bại lộ hành tung, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không dừng chân ở trạm dịch, cũng không có bất kỳ đêm nào lưu lại ở huyện nha, đại đa số đều nghỉ ngơi trên xe
ngựa, thật lâu chưa có cảm giác nằm trên giường.
Dạ Dao Quang tắm rửa xong liền hướng tới giường đát. Không sai, nơi này không có giường
gỗ, chỉ có giường đất, bất quả giường được lót những tấm bông mềm mại,
Dạ Dao Quang lăn qua lộn lại hai ba lần liền mỹ mãn rơi vào giấc ngủ.
Tới thời điểm hoàng hôn tỉnh l ại, Nghi Vi thông báo cho nàng biết,
Tuyên Khai Dương cùng Ôn Đình Trạm đều đang ở nhà ăn chờ nàng, lúc này
Dạ Dao Quang mới vội vàng rửa mặt.
Sau khi ăn tối, Dạ Dao Quang
có chút không ngủ được, cân nhắc có nên rủ Ôn Đình Trạm cùng nàng dạo
chơi bên ngoài một vòng hay không, Ôn Đình Trạm lại lên tiếng trước:
“Chúng ta cùng đi một chuyến tới Lương gia.”
Tình thế Lương gia
hiện tại đúng là kiến bò trên chảo nóng. Lương lão gia đã cược một ván
được ăn cả ngã về không, tới phủ thành cáo trạng huyện lệnh cùng Thương
gia tội nghiệp quan cấu kết. Nhưng quan tri phủ cũng không thể nghe lời
nói của một bên mà tróc nã huyện lệnh tới thẩm tra. Huyện lệnh quan hệ
tới việc quản lý một huyện, không có chứng cứ không thể hành động thiếu
suy nghĩ, cũng may Ôn Đình Trạm phái người đưa hắn về, cũng phái người
bảo hộ an nguy một nhà bọn họ, vì thế cho nên hiện tại cả nhà Lương gia
còn bình an. Lương lão gia cũng dựa theo những gì Ôn Đình Trạm phân phó
đi lắm, đóng tất cả các cửa hàng, cửa chốt then cài, nhưng phía Ôn Đình
Trạm ước chừng hai tháng lại không hề có tin tức.
Lại thêm một
ngày rằm nữa, Lương Kỳ đứng ở trong viện nhìn trăng tròn, mày nhíu chặt: “Người xưa nhìn trăng nhớ nhà, nhìn trăng nhớ người thân, nay có Lương
Kỳ ta nhìn trăng mong trời sáng.”
“Bình minh bất quá là bắt đầu
một ngày, thời gian tự như giây pháo sáng lướt qua, Lương đại phu vì sao không quý trọng?” Giọng nói ôn nhuận trầm thấp nhưng đầy mị lực vang
lên phía sau Lương Kỳ.
Lương Kỳ kích động xoay người, quả nhiên
thấy được người hắn “thương nhớ ngày đêm”, cuống quit hành lễ: “Thảo dân Lương Kỳ báo kiến Tri phủ đại nhân.”
“Lương đại phu đa lễ.” Ôn Đình Trạm nâng tay hắn, sau đó khoanh tay đi vào trong đình, Dạ Dao Quang đi theo bên cạnh.
Lương Kỳ đang muốn gọi hạ nhân đổi nước trà, lại bị Dạ Dao Quang ngăn cản:
“Lương đại phu có dám chắc trong phủ không có mật thám?”
Lời này làm mặt Lương Kỳ đỏ lên, hắn thật đúng không dám đảm bảo.
Ôn Đình Trạm đối với Lương Kỳ nói: “Ta tới đây là muốn hỏi Lương đại phu đã suy nghĩ kỹ việc ta nói hai tháng trước chưa?”
Lương Kỳ tức khắc sắc mặt chau lại, hắn cắn răng: “Đại nhân xin thứ cho thảo
dân không biết cất nhắc, bí phương trong nhà thật sự không thể nói ra
ngoài, thảo dân không thể làm ra việc thẹn với tổ tông.”
Dạ Dao Quang nhướn mày nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm thế nhưng cũng hỏi tới phương thuốc của Lương Kỳ.
Ôn Đình Trạm duỗi tay, từ trong lòng lấy ra một tấm giấy đưa cho Lương Kỳ.
Lương Kỳ khom người không tiếng động tiếp nhận, cúi đầu vừa nhìn, thế nhưng
là phương thuốc so với bí phương của hắn giống tám chín phần người. Hắn
kinh ngạc trợn trừng đôi mắt, không thể tin nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ta lấy ít thuốc của quý phủ về nghiên cứu, cũng chỉ tìm ra từng này.” Ôn
Đình Trạm thản nhiên nói, “Phương thuốc cổ truyền khó cầu, là tâm huyết
của mấy thế hệ người, thật khó để người bình thường có thể hiểu thấy
đáo.”
Nghĩ đến người Thương gia, thậm chí những người khác cũng
đã mua trở về nghiên cứu, nhưng chỉ sợ đều không thể tìm hiểu ra, nếu
không sự tình cũng sẽ không nháo tới bây giờ.
Bàn tay cầm trương
giấy của Lương Kỳ run run: “Hai tháng ngắn ngủi, đại nhân liền có thể
nghiềm ngẫm tới đây. Thảo dân sớm nghe nói đại nhân là kỳ tài ngút trời, tinh thông y lý, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến kiến thức về y
thuật của đại nhân.”
“Chuyện này không phải công sức một mình ta.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói.
Trong thời gian ngắn hắn đã tới được bước này, còn có Mạch Khâm cùng Độc
Vương trợ giúp. Hai tháng này hắn cùng Độc Vương, còn có Mạch Khâm
truyền qua lại không ít thông tin, ngay cả Mạch Khâm là người thế ngoại, dùng khí Ngũ hành để phân biệt, cũng có chút loại dược không phân biệt
được, bí phương cổ xưa thật không tầm thường.
“Đại nhân quá khiêm nhường.” Lương Kỳ cười khổ, hắn chỉ nghĩ Ôn Đình Trạm khiêm tốn.
Ôn Đình Trạm cũng không giải thích mà nói: “Ta cho ngươi phương thuốc này, là hy vọng ngươi có thể sửa đổi thêm chút rồi đưa cho Thương gia.”
“Đại nhân, đây là…..” Lương Kỳ cúi đầu nhìn phương thuốc trong tay, như suy tư nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ngươi cứ làm theo đi, ta sẽ trả cho ngươi công đạo.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
“Dạ vâng.” Lương Kỳ không dám hỏi nhiều.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười với Dạ Dao Quang, kéo tay nàng đứng lên chuẩn
bị rời đi, lại nghe thấy Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng: “Lương đạo
phủ, trong phủ ngươi có việc lạ phát “
Dạ Dao Quang bất thình lình nếu ra vấn đề, làm Lương Kỳ một trận buồn bực: “Phu nhân ám chỉ việc gì?”
Ánh mắt sáng ngời như ánh trăng, đôi môi diễm lệ của Dạ Dao Quang như nguyệt hoa động: “Thí dụ như có quỷ nháo.”
Lương Kỳ lạnh sống lưng, cảm giác có cỗ khí lạnh rót vào thân thể, đông lạnh
tới mức run rẩy: “Phu nhân chê cười, trong phủ vẫn luôn an bình, chưa
bao giờ có việc lạ phát sinh.”
Đôi mắt thanh đạm đảo qua Lương
Kỳ, Dạ Dao Quang biết hắn không nói sai, đôi mắt nàng lại nhìn qua cỗ âm khí nhàn nhàn ở hậu viện Lương phủ. Cỗ âm khí này mắt thường không có
khả năng nhìn thấy, thực rõ ràng toà nhà này có quỷ, nhưng Lương Kỳ lại
không biết cũng chính là vì con quỷ này không gây ra bất kỳ thương tổn
nào đối với người, thậm chí cho tới bây giờ cũng không có ai phát hiện.
Dạ Dao Quang bấm tay nhẩm tính, ánh mắt sắc bén nhìn Lương Kỳ: “Nhà ở của
lệnh ái có phải phía Tây quý phủ, ta nói lệnh ái, là Lương nhị cô
nương.”
Lương Kỳ chưa đáp lại nhưng thần sắc khiếp sợ của hắn đã biểu lộ hết thảy.
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng gội một tiếng, sau đó ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.
Dạ Dao Quang gật đầu khẳng định, nàng hỏi Lương Kỳ: “Tiểu thiếu gia nhà
quý phủ có mỗi giờ Tý mỗi đêm đều đúng giờ sẽ khóc nháo?”
Đồng tử Lương Kỳ co rụt lại.
Dạ Dao Quang lại hỏi tiếp: “Lương đại phu, ngươi có muốn gặp Lương nhị cô nương không?”