“Bát cô nương, sao lại bị ngã, có bị thương không, mau để nhũ mẫu xem
thử nào.” Lúc này một phụ nữ lớn tuổi chạy đến, phía sau bà là hai nha
hoàn cũng chạy đến cùng lúc, đỡ cô gái dậy, sắc mặt hai người đều vô
cùng hoảng hốt.
“Nhũ mẫu, con không sao, lúc nãy con thấy hoa bên này nở rất đẹp nên đi qua đây, nhất thời bất cẩn đụng trúng vị muội
muội này, Lâm Hạnh, Lâm Đào, còn không mau đi đỡ vị muội muội này đứng
dậy đi.” Cô gái đó vội dặn dò nha hoàn đang đỡ mình.
Hai nha hoàn đang định đến đỡ thì Dạ Dao Quang giơ tay ngăn lại: “Không cần, ta tự đứng dậy được rồi.”
Dạ Dao Quang đưa một tay về phía sau lưng, giấu món đồ vào tay áo, tay kia mới từ từ chống xuống đất đứng dậy. Cô gái đó nhìn thấy dưới đất không
có gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt cảm kích,
bước đến nắm tay cô: “Muội muội, quả thật xin lỗi, ta nhất thời tham
ngắm hoa không để ý đến muội, ta là Bát cô nương của Mạnh gia ở Lô Lăng, sau này nếu muội có việc gì cần giúp đỡ cứ đến tìm ta.”
Đúng là
một cô gái thông minh, dùng cách quang minh chính đại này cho cô một lý
do để truyền đạt thông tin và liên lạc cô ta, hơn nữa trong lúc nắm tay
cô, cô gái đã mượn khăn tay che đậy đưa cho cô một nguyên bảo mười
lượng.
“Muội nhớ rồi.” Dạ Dao Quang nhận nguyên bảo, nhìn cô gái
nháy mắt tinh nghịch: “Tỷ tỷ có thể cho muội biết tỷ sinh năm nào
không?”
Mọi người đều không ngờ Dạ Dao Quang lại hỏi vấn đề này,
do có việc cần nhờ vả, Mạnh Bát cô nương cũng không giấu giếm: “Tỷ sinh
năm Quý Mùi.”
Năm Quý Mùi, tuổi Dê, năm nay mười lăm tuổi, tuổi
mụ mười sáu, là mạng dương liễu mộc hoặc thủy dương. Đang độ tuổi cặp
kê, tại sao lại có diện tướng đột tử?
“Nếu tỷ tỷ tin, trong vòng ba ngày tuyệt đối không được đi về hướng đông.” Dạ Dao Quang để lại câu này rồi quay người bỏ đi.
Cô gái này lương thiện, phẩm chất cũng khá tốt, cô xem như làm việc thiện
nhắc nhở cô một câu, tránh được hay không thì phải xem số mệnh của cô
ta.
Dùng thần toán giải thích phong thủy, tám vốn dĩ là Dê trong
mười hai con giáp, cô gái này trong gia đình cũng xếp thứ tám, vừa hay
lại sinh vào năm Quý Mùi, về mặt phương vị thuộc hướng nam tây, ngay
hướng đông chính là tử địa.
Hứng thú ngắm hoa đã mất hết, người
dám xưng là người Mạnh gia Lô Lăng, chỉ có người trong tộc huyện lệnh Lô Lăng - vị tiến sĩ thứ mười một từ khi khai quốc đến nay, tổ tiên từng
có ba vị quan tam phẩm trở lên, gia chủ đương nghiệm chính là hộ bộ thị
lang Mạnh Thái Các. Người như vậy, trông lại không giống cô nương dòng
bên sống gửi nhà người hoặc bị thất sủng, tại sao lại phải cầu xin đến
một bé gái không quen biết chứ?
Không lẽ là vì cô quá xinh đẹp? Nên hoa thấy hoa nở, người thấy người mến?
Được rồi, cô không thể không thừa nhận là vì cô nghèo, nhận tiền tài của
người giúp người giải trừ tai họa, cô đã nhận tiền tài, tất nhiên sẽ làm việc, nếu không cô gái đó đã nói rõ cô ta là tiểu thư Mạnh gia, muốn
tìm được cô giải quyết cô là chuyện rất dễ dàng, cổ nhân không hề đơn
giản, một cô gái mười sáu tuổi, trong câu nói chứa ẩn ý, trong nỗi hoang mang vẫn có thể chu toàn đến vậy.
Rời khỏi vườn hoa sen, Dạ Dao
Quang tìm được một đình nhỏ không người, từ tay áo lấy lá thư ra, lúc
nãy khi cầm trên tay cô đã biết đây là một lá thư. Trên lá thư này chỉ
có tên người nhận, không có bất kỳ lạc khoản nào, nét chữ vừa nhìn vào
đã thấy không phù hợp với cô gái đó, nếu không phải dùng tay trái viết
thì là nhờ tâm phúc viết giúp, phong bì cũng cực kỳ đơn giản, nơi nào
cũng tìm được, một cô gái rất thận trọng. Từ tên người nhận có thể biết
đó là một người đàn ông, Dạ Dao Quang rời khỏi đình, tìm một tiểu sa di
mô tả diện mạo Ôn Đình Trạm, để nhờ tiểu sa di tìm Ôn Đình Trạm ra đây
giúp.
Nếu như Mạnh Bát cô nương đã phí sức như vậy để làm việc này, người nhận thư nhất định ở nam viện.
Trong quá trình chờ đợi, Dạ Dao Quang không kìm được lòng tham lấy đĩnh
nguyên bảo ra xem, cuối cùng đã có tiền rồi, hôm sau là có thể mua một
ít đồ tẩm bổ, thức ăn mặn duy nhất trong nhà chỉ còn trứng gà, ngoài
ngày bổ nguyên khí ăn một con gà, hơn nửa tháng cô chỉ được ăn trứng gà, sắp điên mất rồi!
Sau đó vừa nhìn vào đĩnh nguyên bảo vàng óng
trên tay, ánh mắt Dạ Dao Quang sững sờ: “Bảo bối của ta, Mạnh Bát cô
nương giàu như vậy, nhất định là con vợ cả hơn nữa còn rất được sủng
ái.”
Một đĩnh vàng mười lượng bằng một trăm lượng bạc, mười lượng bạc tương đương ba ngàn tệ, như vậy đây chính là ba vạn tệ! Tiền bạc
cấp cho con cái trong gia đình giàu có đều có quy định, nếu không phải
rất có địa vị trong gia đình, không thể nào tùy tiện cũng có thể lấy ra
được một đĩnh vàng!
Hai tay cầm đĩnh vàng sờ nắn, Dạ Dao Quang cười tựa như chú chuột nhỏ đang ôm gạo.
Cảm giác có người đến gần, Dạ Dao Quang liền vội buông lỏng tay xuống, cất
đĩnh vàng vào tay áo, quay người lại thì thấy đó là tiểu sa di cô nhờ
vả: “Thí chủ, Ôn tiểu thí chủ đã bị chủ trì phương trượng dẫn đến thiền
viện, tiểu tăng bây giờ sẽ dẫn nữ thí chủ đi.”
“Sao lại bị dẫn đến thiền viện chủ trì?” Dạ Dao Quang rất nhạy bén, cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiểu sa di nói theo sự thật: “Ôn tiểu thí chủ đã làm một bài thơ trong sân,
xảy ra đôi chút lủng củng với những người làm thơ phú khác, vừa đúng lúc chủ trì phương trượng cũng ở đó, bèn dẫn Ôn tiểu thí chủ đi, để tránh
tiểu thí chủ bị thương.”
Ối trời, cô mới vừa rời khỏi một lúc,
tên ấy đã gây ra chuyện lớn như vậy, lúc nãy còn thấy yên tâm về cậu ta
chứ: “Tiểu sư phụ có biết Trạm huynh đã làm thơ gì không?”
“Thơ của Ôn tiểu thí chủ là như vậy: ‘Hạm đảm xuất thủy dục, đình đình phúc lệ lập; Thu hoa do tự xán, phàm tục há khả tỉ?’.”
Dạ Dao Quang nghe xong hít vào một ngụm khí lạnh, khẩu khí thật ngông cuồng!
Mặc dù không thích nghe văn ngôn (1), nhưng không có nghĩa là ngữ văn của
cô không đủ xài, nếu chưa từng đi học mà phải đi thi, có lẽ cô chỉ có
môn này được điểm cao, bài thơ này tuy non yếu, nhưng lại ngông cuồng,
không đắc tội người khác mới lạ!
Đại ý của bài thơ là: Hoa sen
khi nở thanh mảnh, là xuất thủy phù dung, sau khi trưởng thành sẽ càng
thoát tục thanh lệ vô song, hoa cúc tuy đẹp nhưng chỉ là tự cho mình
thanh cao, so với hoa sen thì chỉ là vật tầm thường!
Cổ nhân
thích nhất là ẩn ý trong thơ, bài thơ này muốn người khác không tưởng
rằng tiểu tử Ôn Đình Trạm đang tự ví mình là hoa sen, dùng hoa cúc để
phản chiếu người khác cũng khó, như vậy còn không đắc tội người khác thì là gì?
Nhưng Ôn Đình Trạm mới chín tuổi mụ đã có thể làm ra bài thơ như vậy, quả thật có chút kỳ dị.
“Chàng quả thật biết gây họa!” Dạ Dao Quang vừa nhìn thấy Ôn Đình Trạm đã bực
mình nói, tiểu tử này quá ngông cuồng, có tài năng thì được, nhưng không thể tự cao tự đại, xem người khác không ra gì.
“Ta sai rồi.”
Thái độ của Ôn Đình Trạm rất tốt, về mặt này Ôn Đình Trạm vẫn rất cố
chấp, cũng rất cậy tài khinh người, nhanh như vậy đã chịu nhận lỗi, điều này khiến những lời trách mắng Dạ Dao Quang đã chuẩn bị sẵn bị nghẹn
lại nơi cổ họng, sau đó nhìn về phía Nguyên Ân mỉm cười đứng bên cửa, cô cạn lời.
Đây đáng lẽ phải là công việc của cô mới đúng chứ?
“Hòa thượng, đồ của ta đã bán chưa?” Dạ Dao Quang bất mãn bắt đầu kiếm chuyện.
“Không phụ ủy thác.” Nguyên Ân vẫn mỉm cười.
Dạ Dao Quang đột nhiên cảm thấy buốt răng, cảm thấy nụ cười này quá chói mắt: “Tiền đâu?”
“Ngô Tịnh.” Nguyên Ân gọi, một hòa thượng bước ra từ căn phòng phía sau ông, bưng một chiếc rương nhỏ, đi về phía Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bỗng chốc đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào chiếc rương nhỏ đang ngày càng gần cô.
***
(1) Văn ngôn: Còn gọi là cổ văn, là một loại ngôn ngữ viết của tiếng Hán dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống.