"Nói như thế, Ôn ái khanh là không tin mình là hậu nhân Liễu gia?" Hưng Hoa đế tâm tình có chút dâng lên.
Ôn Đình Trạm hành lễ: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần mấy ngày trước đây vừa đúng
có liên hệ với Vi đại nhân mới cáo lão về quê. Gia phụ ngày trước là bộ
khoái nha dịch của Vi đại nhân, chính tay Vi đại nhân viết thư hồi âm
cho vi thần, ngài ấy chính là người đứng ra làm chủ hôn cho phụ mẫu vi
thần, tuyệt không có chuyện ở rể như lời đồn ạ."
Từng giữ chức
tri phủ quận Dự Chương, là người chiếu cố phụ thân hắn trong suốt một
thời gian dài, hắn mất rất nhiều tâm tư và sức lực mới tìm được. Nhưng
vị tri phủ này cũng không biết thân phận của Liễu thị, Ôn Trường Tùng
cũng không đem thân phận của Liễu thị nói cho người khác, vì thế hắn
càng không biết nên mới đắc tội tới Liễu gia.
Tuy rằng những năm
đó Liễu gia dù sáng dù tối cũng nhằm vào Ôn Trường Tùng, hắn đã đoán ra
được một chút, nhưng chung quy câu hỏi cũng không xuất ra khỏi miệng,
cho nên không dám nói khác.
"Dù sao cũng là một người ngoài, khó
một mình chống lại miệng lưỡi thế gian. Hiện tại toàn bộ Đế Đô đều đang
nhìn vào, chuyện này gợn lên con sóng cũng không nhỏ, trẫm cũng không
muốn khanh một mình ra mặt đón đầu sóng ngọn gió, vừa đúng có án thuế
ngân Hồ Quảng này liên lụy đến Liễu Cư Mân, khanh làm khâm sai đi Hồ
Quảng điều tra một chuyến đi, trẫm chờ mong khanh làm Liễu Cư Mân chính
miệng nói ra chân tướng với trẫm." Hưng Hoa đế trực tiếp nói với Ôn Đình Trạm, "Trẫm cho khanh thời gian một tháng."
Bây giờ là cuối tháng bảy, quan viên địa phương được điều động bổ nhiệm mới chậm nhất tháng tám, tháng mười bàn giao.
"Vi thần tuân chỉ."
Vì thế Ôn Đình Trạm cứ như vậy nâng thánh chỉ của Hưng Hoa đế ban cho mà
trở về nhà. Dạ Dao Quang bởi vì sự tình ngày hôm nay nên canh cánh ngồi
chờ Ôn Đình Trạm, nhìn trong tay hắn cầm thánh chỉ không khỏi hỏi: "Bệ
hạ phái chàng đi nhậm chức?"
"Không, là phái ta đi Hồ Quảng tra
vụ án bị thiếu hụt thuế ngân." Ôn Đình Trạm đem thánh chỉ nghiêm trang
đứng lên trước mặt Dạ Dao Quang nói, "Chuẩn bị đồ đạc đi, vi phu đưa phu nhân đi Hồ Quảng du ngoạn."
"Đi Võ Xương phủ?" Võ Xương phủ
chính là Vũ Hán đời sau, cũng chính là nơi bố chính sứ* Hồ Quảng ở. Vũ
Hán vào mùa hè là thời điểm nóng bức nhất, nhưng Dạ Dao Quang hiện tại
đi ra đi vào cũng không có việc gì làm, cũng là để nàng tìm chút thú
vui. Nàng nhớ mang máng quan bố chính Hồ Quảng quan hình như là Liễu Cư
Mân, "Bệ hạ muốn chàng đi tra Liễu Cư Mân?"
*Bố chính sứ: gọi tắt Bố chính, là vị trưởng quan ty Bố chính, chức quan Chánh tam phẩm. Là
một ty thuộc bộ Hộ và lãnh trọng trách tại cấp dinh, trấn và tỉnh, ty Bố chính phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh
điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ
trương của triều đình.
Dạ Dao Quang nghĩ không ra, Ôn Đình Trạm
là cháu ngoại của Liễu Cư Yến, có ràng buộc cũng là với Liễu Cư Yến mới
đúng, bệ hạ không phải nghĩ Ôn Đình Trạm đã có mối quan hệ quá sâu với
Liễu gia đó chứ, không phải hẳn là dùng Liễu Cư Yến hoặc Liễu Hợp Triều
đi thăm dò Ôn Đình Trạm sao? Làm sao có thể là Liễu Cư Mân!
Ôn Đình Trạm đối với Liễu Cư Mân sẽ không thủ hạ lưu tình.
Thân thủ chọc chọc mũi Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm cười nói: "Liễu Cư Mân mới là gia chủ Liễu gia."
Dạ Dao Quang giật mình. Hưng Hoa đế cũng không nghĩ tình cảm có thể ràng
buộc Ôn Đình Trạm, bệ hạ là không hy vọng Ôn Đình Trạm bị mê hoặc bởi
lợi ích: "Bệ hạ không sợ chàng kéo cả Liễu Cư Mân xuống, vừa vặn để Liễu Cư Yến thượng vị sao?"
"Đây là bước thứ hai trong quá trình thăm dò của bệ hạ." Ôn Đình Trạm thấp giọng nói, "Nếu như ta thật sự đem
Liễu Cư Mân ép chết, để Liễu Cư Yến lên vị, thành gia chủ Liễu gia,
chẳng những là ta, liền ngay cả Liễu Cư Yến cũng chính là chuyện vô cùng xui xẻo."
"Vậy bệ hạ muốn kết quả cuối cùng thế nào?" Đã muốn Ôn Đình Trạm đi thăm dò Liễu Cư Mân, lại không muốn Ôn Đình Trạm đem Liễu
Cư Mân giết chết.
"Bệ hạ muốn là muốn nhấn chìm toàn bộ Liễu gia." Ôn Đình Trạm một lời vạch trần.
"Vì sao?" Dạ Dao Quang không hiểu, nàng cũng biết Hưng Hoa đế sẽ không vì
để thành toàn cho Ôn Đình Trạm, giũ bỏ hết trói buộc xung quanh Ôn Đình
Trạm mà phế đi toàn bộ Liễu gia.
"Tội khi quân." Ôn Đình Trạm phun ra ba chữ.
Tội khi quân? Dạ Dao Quang cẩn thận suy nghĩ một chút, mắt trợn tròn: "Bệ hạ là đã biết chân tướng!"
Đã biết sự tình của mẫu thân Ôn Đình Trạm, cho nên bệ hạ đã biết Liễu Thị
Nhẫm trước khi chết còn cố tình bày mưu lừa gạt, trong lòng căm tức,
nhưng Liễu Thị Nhẫm dù sao đã qua đời, lại là thư gửi riêng, bệ hạ cũng
không thể công khai trừng phạt.
"Bệ hạ chuyện gì cũng đã biết, vì sao còn muốn khảo nghiệm chàng?" Dạ Dao Quang càng nghĩ không rõ.
"Bệ hạ muốn toàn bộ Liễu gia hủy ở trong tay của ta." Tâm tư bậc đế vương
Ôn Đình Trạm có thể nói rõ như lòng bàn tay. Đáp lại ánh mắt đầy nghi
hoặc của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng đem thê tử ôm vào lòng,
"Hiện tại không phải bên ngoài đều đang truyền, ta là người Liễu gia
sao?"
"Chàng là nói đây là gợi ý của bệ hạ?" Dạ Dao Quang vừa
nghĩ tới có người chửi bới Liễu thị cùng Ôn Trường Tùng, liền cực kỳ căm tức.
"Bệ hạ tất nhiên là cho phép, nhưng lại có người lợi dụng
điều này mà truyền miệng tới những thông tin không hề cố kỵ gì như bây
giờ. Bệ hạ không đến mức để cho người khác không biết điều đi chửi bới
người đã quá cố." Đối với lòng dạ cùng phẩm hạnh của Hưng Hoa đế, Ôn
Đình Trạm vẫn rất đồng tình, "Ta là người Liễu gia, nếu như nghe thấy
những lời đồn bậy, bệ hạ lệnh ta cùng Liễu Cư Mân tự mình làm sáng tỏ,
đến lúc đó cũng sẽ cho ta một công đạo, chẳng qua thân phận của mẫu thân cũng đã bị truyền ra ngoài."
"Mẫu thân là người Liễu gia, đây là sự thật không thể chối cãi. Bệ hạ rõ ràng đã biết mọi chuyện diễn ra
thế nào thế nhưng vẫn muốn chính tay chàng phá hủy toàn bộ Liễu gia..."
Dạ Dao Quang lập tức liền hiểu rõ mục đích của Hưng Hoa đế, "Bệ hạ là
muốn chàng trở thành người không ai dám thân cận mà lại phải e ngại."
Nhìn thê tử phản ứng nhanh lẹ như vậy, Ôn Đình Trạm cười phá lệ thoải mái:
"Không dám thân cận, mới không kéo bè kết phái, mới không bị người khác
vây quanh; e ngại bọn họ sẽ bị áp chế."
Lưỡi đao chỉ cần có tác
dụng đúng lúc, có thể giết người, có thể làm cho người ta sợ hãi là
được, không cần thiết những tác dụng khác. Hưng Hoa đế từ đầu tới cuối
chính là muốn bồi dưỡng Ôn Đình Trạm thành một thanh khoái đao trong tay Tiêu Sĩ Duệ.
Dạ Dao Quang trong lòng cảm thấy khó chịu, mặt liền xịu xuống.
"Đừng buồn bực trong lòng, người khác muốn coi ta là đao thì cũng phải nhìn
xem ta có nguyện ý không đã." Ôn Đình Trạm hôn lên khuôn mặt thê tử, "Võ Xương phủ tuy rằng hiện giờ hơi nóng chút, nhưng cũng là một nơi nhiều
chỗ vui chơi. Lần trước chúng ta chỉ đi phủ Bảo Định, lần này nàng có
thể tận lực mà chơi a."
"Vừa nghĩ tới Liễu Cư Mân, muội liền mất hết hứng du ngoạn."
"Ha ha ha ha, để phu nhân phải thất vọng, phu nhân sẽ không thấy được Liễu
Cư Mân đâu." Ôn Đình Trạm thoải mái cười, "Hắn giờ phút này đã trở về Dự Chương giữ đạo hiếu, chẳng qua vụ thuế ngân này hắn đã tiếp nhận từ
trước rồi giao cho đô chỉ huy sứ, cho nên mới phải tra từ hắn."
"Cho dù là như thế, còn có Đơn Cửu Từ mà?" Dạ Dao Quang trầm tư sau mới hỏi, "Thuế ngân này có phải do Đơn Cửu Từ giở trò?"
"Việc này sau lưng khẳng định có bàn tay hắn tham gia, nhưng hắn tuyệt sẽ
không dính quá sâu." Ôn Đình Trạm lắc đầu nói với Dạ Dao Quang, "Những
người thông minh, tuyệt sẽ không tự mình hoặc dùng người của mình đi
phạm pháp chỉ để hãm hại một người khác, nhất là người hắn muốn hãm hại
cũng là một người thông minh."
"Được rồi, các chàng đều là người
thông minh, muội là người thường, muội lười phí tâm tư." Dạ Dao Quang
nghe xong lười nhác phất phất tay, "Muội đi thu dọn đồ đạc, khi nào xuất phát?"
"Từ nay trở đi, chúng ta không cần mang theo hạ nhân, ta chỉ mang Vệ Kinh." Ôn Đình Trạm trả lời.
Dạ Dao Quang gật đầu: "Muội cũng chỉ đưa theo Nghi Ninh, sự tình trong phủ giao lại cho Nghi Vi, có Nghi Phương hỗ trợ quan sát, Tiểu Dương cũng
lưu lại."
"Đưa Khai Dương đi cùng." Thấy Dạ Dao Quang xoay người chuẩn bị đi phân phó, Ôn Đình Trạm để lại một câu.
"Vì sao?"
"Để phu nhân không phải lo lắng cho nhi tử." Ôn Đình Trạm một bộ ta rất hiểu ý nàng trưng qua ánh mắt.