Dạ Dao Quang cũng không biết nhiều về y học, tuy rằng tin tưởng Ôn Đình
Trạm sẽ không lừa gạt nàng, nhưng nàng vẫn rất hiếu kỳ, muốn tự mình đi
nghiệm chứng. Đừng nói là trên người sống, ngay cả trên động vật, Dạ Dao Quang cảm thấy một bên dùng đao đâm, một bên dùng nước sôi đổ vào miệng vết thương thực là việc tàn nhẫn đến mức nào.
Vì thế nàng nghĩ
tới hôm nay mở công buổi thẩm tra xử lý vụ án này, Ôn Đình Trạm lại
không ở nhà, nàng cũng đã lâu không đưa Tuyên Khai Dương đi dạo phố, vì
thế liền dẫn Tuyên Khai Dương đi xem toàn bộ quá trình nghiệm chứng.
Triệu Hối đang nghiệm chứng ở hiện trường quán rượu, lần này chính là
chứng tỏ việc vết thương mới trí mạng làm thế nào để che dâu biến thành
vết thương sau khi chết. Triệu Hối dùng loại thuốc nước đặc thù Ôn Đình
Trạm đưa cho đổ vào trên mặt vết thương, bên trên vết thương liền hiện
ra một mảng lớn máu đông, chính là vật chứng không thể chối cãi.
Hung phạm á khẩu không trả lời được, Dạ Dao Quang cũng không ở lại nghe phán quyết cuối cùng, nàng cùng Tuyên Khai Dương rời đi tới Hối Trân lâu.
Tửu lầu có tiếng ở Đế Đô kỳ thực rất nhiều, nhưng Dạ Dao Quang chỉ ưa
thích mỗi một Hối Trân lâu này.
Thời điểm Dạ Dao Quang tới đã là
giữa trưa, đang giờ cao điểm của tửu lâu, bàn trống đã không còn. Nhìn
đại đường của Hối Trân lâu cũng rất sạch sẽ, hơn nữa cũng chỉ có nàng
cùng nhi tử, vì thế liền lựa chọn một chỗ trống gần cửa sổ gọi tiểu nhị
bố trí thêm bàn và ghế.
Ăn được một nửa, Dạ Dao Quang nghe thấy có người nhắc tới ba chữ 'Minh Duệ hầu' vì thế liền dựng thẳng tai lắng nghe.
"Các ngươi chưa nghe nói sao?" Có người cố gắng nói nhỏ hết cỡ, giọng nói dè dặt cẩn trọng, "Hôm nay ta nghe nói, cha Minh Duệ hầu kỳ thực là ở rể
nhà Liễu gia quận Dự Chương."
"Chính là Liễu gia vừa có lão thái
gia mới qua đời, một đời ba tiến sĩ cùng ở sao?" Lúc Bệ hạ vẫn đang là
Thái tử, Liễu gia Liễu Cư Mân, Liễu Cư Yến, Liễu Cư Hành, ba huynh đệ
liên tiếp thi đỗ tiến sĩ, từng được truyền thịnh thời đó, cũng bởi vậy
danh vọng của Liễu gia ở Đế Đô cho tới bây giờ vẫn rất vang dội.
"Đúng thế, ngoại trừ Liễu gia này còn có thể có Liễu gia nào khác nữa?" Người khơi chuyện nói có chút cảm thán, "Khó trách Minh Duệ hầu trí tuệ như
vậy, mười hai tuổi đã là tú tài, mười sáu tuổi Giải Nguyên, hai mươi
tuổi đồng Văn Võ trạng nguyên, hóa ra là thế gia học rộng."
"Không đúng a, Minh Duệ hầu sinh trưởng ở nông gia, ta có đứa cháu năm đó cũng tham gia thi văn ở học viện Nhạc Lộc, Minh Duệ hầu đứng trước mặt rất
nhiều người, chính miệng nói hắn sinh ra ở một nông hộ nghèo khó, dựa
vào một tay phu nhân của hắn kiếm tiền nuôi lớn, cùng hắn đèn sách, cho
nên Hầu gia đối với phu nhân hắn mới có thể tình thâm nghĩa trọng như
thế." Một người khác tiếp tục phản bác, "Liễu gia là đại thế gia, có thể để con cháu của mình nghèo túng đến mức ba bữa không có đồ ăn sao?"
"Chuyện này ngươi không biết đâu?" Người kia lại lần nữa thần thần bí bí nói,
"Ta đã nói, là cha Minh Duệ hầu ở rể. Mẫu thân của Minh Duệ hầu chính là con gái của tam lão gia Liễu gia, nhưng đại tiểu thư này thế nào lại để ý tới một bộ khoái nha môn hèn mọn. Liễu gia làm sao chịu được sự mất
mặt này, sau này vị tiểu thư kia đã trực tiếp cùng người nào đó bỏ
trốn..."
"Bang!" Không đợi người nọ nói xong, Dạ Dao Quang vỗ mạnh chiếc đũa lên bàn làm phát ra tiếng kêu lớn. Nàng đứng bật dậy.
Chiếc đũa của nàng đập thẳng vào mặt bàn, tiếng vang thanh thúy, mặc dù tửu
lầu đang giờ cao điểm, tiếng người nói chuyện ồn ào nhưng tiếng động quá lớn làm cho cả đại đường tĩnh lặng, lại thấy nàng đứng lên, nhất thời
ánh mắt mọi người đều đổ dồn qua.
Thấy rõ ràng dung nhan kinh
diễm động nhân tâm của nàng, hô hấp của tất cả những người có mặt như bị kiềm hãm. Ban đầu Dạ Dao Quang đội màn cách tiến vào, chỗ ngồi cũng là
một góc, nàng ngồi nghiêng người đưa lưng về phía sảnh, lúc này ai nấy
mới nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhất thời đều sợ tới ngây người, bọn
họ chưa từng gặp qua một nữ tử đẹp như vậy.
"Những lời ngươi vừa nói là nghe được từ đâu?" Dạ Dao Quang đứng trước mặt người mở đầu câu chuyện lạnh giọng chất vấn.
Người nọ lúc này mới lấy lại tinh thần, người có thể tới Hối Trân lâu ăn uống đều không phải là tiểu dân nơi phố phường, không phải quyền quý thì ít
nhất cũng là người có điều kiện, một mắt liền nhìn ra Dạ Dao Quang ăn
mặc tuy đơn giản, nhưng tính chất cũng thuộc hàng trân phẩm, lại nhìn
tới hai hạ nhân Dạ Dao Quang đưa theo, Nghi Vi cùng Vệ Truất. Hai người
tuy rằng không mang khí thế bức nhân, nhưng vẫn làm cho người ta cảm
giác bị đè nén không hình dung, liền biết xuất thân của Dạ Dao Quang
tuyệt đối không đơn giản.
Người này chính là một thương hộ, trong nhà có chút tiền dư, nhưng cũng không dám tranh phong với giới quyền
quý, vì thế trong lòng có chút sợ hãi nuốt nước miếng: "Ta... Tiểu nhân
là nghe người khác tung tin đồn, chuyện này hiện giờ truyền ra đã có
không ít người biết tới..."
"Ngươi cũng biết, dựa theo luật lệ
Đại Nguyên, bịa đặt chuyện liên quan tới mệnh quan triều đình sẽ bị xử
tội gì chứ? Ngươi có biết kẻ không có công danh lại dám lôi huân quý ra
tư luận nên luận xử như thế nào không?" Ánh mắt Dạ Dao Quang thanh lãnh
nhìn hắn.
Xã hội phong kiến, phân chia tầng lớp cực kỳ rạch ròi.
Những người này vừa nhìn liền biết không phải sĩ tộc, không phải sĩ tộc
thì mãi mãi không thể vọng luận tới huân quý.
Người nọ bị khí thế của Dạ Dao Quang bức tới làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lúc
nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Bọn họ đều là thương hộ, đối
với luật lệ đương triều hiểu biết không nhiều lắm, ngoại trừ những luật
lệ liên quan tới mậu dịch kinh doanh buôn bán, những quy củ khác cũng
chỉ nghe lớt phớt.
"Khai Dương, con tới nói cho hắn biết." Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn Tuyên Khai Dương.
"《 Luật lệ Đại Nguyên 》 chương năm cuốn thứ tám mươi mốt: 'Không phải
người sĩ tộc không thể tư nghị, chê trách quan viên quan trọng trong
triều, làm ngu dân hoặc truyền tin giả, một khi tố giác, xác minh không
sai, vi phạm lần đầu phạt ba mươi trượng, tái phạm tăng gấp đôi." Hoàng
Ngạn Bách dưới sự hướng dẫn của Ôn Đình Trạm đã bắt đầu học tập luật lệ, Tuyên Khai Dương mỗi ngày đều đọc cho hắn nghe, với trí nhớ của cậu,
tuy rằng còn nhiều câu chữ cậu không rõ ý tứ là gì nhưng mặt chữ thì
nhớ rất rõ.
"Cô nương, chúng ta đều không cố ý..." Lúc này bằng hữu của người khơi chuyện đứng lên nhao nhao giải thích.
"Nếu là giết người, chỉ cần buông một câu “không cố ý”, liền có thể miễn
hình phạt sao?" Không đợi hắn nói xong, Dạ Dao Quang lạnh giọng chất
vấn, "Ngươi nên biết, miệng nhiều người có thể xói chảy vàng, lời đồn
còn nhanh và đáng sợ hơn lưỡi dao, thứ nhất thương thân, thứ hai tru
tâm*!"
*Tru tâm: có nghĩa là cách tốt nhất để giết hại một người
không phải là giết anh ta mà làm anh ta đau thấu tâm can tới chết (ý chỉ lời nói có sức sát thương chỉ sau hành động).
Lời nói của Dạ Dao Quang làm vài người sắc mặt căng thẳng, ào ào có chút sợ hãi.
Lúc này Đông gia ở gần đó nghe tin liền vội vàng tới Hối Trân lâu, hắn vừa
thấy Dạ Dao Quang liền nhận ra, bởi vì Dạ Dao Quang cũng không phải lần
đầu tiên đến Hối Trân lâu, trước đó không lâu mới cùng đám người Ôn Đình Trạm làm lễ sinh nhật cho Hoàng Ngạn Bách, hắn đã khắc sâu ghi nhớ, vội vàng hành lễ: "Tiểu nhân bái kiến Minh Duệ Hầu phu nhân."
Một
tiếng đi ra, những người vừa mới nghị luận Ôn Đình Trạm nhất thời mặt
trắng không còn một giọt máu, khó trách Dạ Dao Quang lời nói sắc bén mau lẹ như vậy, thần sắc còn vô cùng nghiêm nghị chất vấn bọn hắn. Bọn họ
trước mặt phu nhân người ta mà nghị luận phu quân của nàng, cũng thật sự trách là bọn họ xui xẻo, tuy rằng quan viên lui tới Hối Trân lâu hiển
quý không ít, nhưng phàm là người có chút thân phận nào nguyện ý ngồi ở
đại đường, bọn họ lúc này mới mất cảnh giác.
"Hầu gia phu nhân thứ tội, là tiểu nhân mất đui mù, xin phu nhân khoan thứ." Mấy người vội vàng nhận sai xin tha.
Dạ Dao Quang lúc này cũng không còn quá tức giận, chỉ là nghe câu Liễu thị cùng người khác bỏ trốn mà bùng phát không nhịn được. Phải biết rằng
thời đại này bỏ trốn là sự tình nghiêm trọng cỡ nào. Liễu thị là dưỡng
mẫu của nàng, là mẹ đẻ trượng phu nàng, muốn nàng như thế nào có thể
không phẫn nộ!