Bất đắc dĩ Ôn Đình Trạm chỉ có thể sau vài lời can ngăn đành nhìn Dạ Dao Quang đoạt chậu hoa trong tay Vệ Kinh lần nữa lặn xuống đáy hồ.
Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành làm sạch chậu hoa một lần một lần, đem đất
bùn xung quanh vẫn còn lây dính linh khí sót lại toàn bộ cho vào bên
trong chậu hoa, sau đó tay mới vận khí nhẹ nhàng nhổ gốc sen len lên,
một chút căn tu đều không bị tổn thương, để vào chậu hoa.
Làm
xong Dạ Dao Quang liền ôm chậu hoa sen nhảy ra khỏi mặt nước, về tới bên cạnh Ôn Đình Trạm, đem cây hoa như vật quý đưa tới trước mặt Ôn Đình
Trạm: “Chàng xem này, đoá hoa sen này có phải đặc biệt đẹp hay không.”
Ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng ở khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của Dạ Dao Quang, ý định ban đầu của chỉ là đánh nụ hoa hoa, không biết Dạ Dao Quang trong
lúc thực hiện lại suy nghĩ gì, nàng không chỉ hái một đóa hoa có linh
căn mà còn hái hai đài sen cùng hai đóa hoa đã nở rộ. Bởi vì nàng đem
chậu hoa đẩy tới trước mặt hắn, dung nhan của nàng từ góc độ của Ôn Đình Trạm nhìn tới, vừa đúng ẩn hiện ngay tại ba đóa hoa sen như phấn.
Lấp ló giữa những đoá hoa, ánh mặt trời rớt xuống, lá sen cùng những giọt
nước còn đọng trên cánh hoa chiết xạ ra hào quang, dung nhan của nàng
lúc này so với hoa sen còn thêm phần xinh đẹp động lòng người.
Ngay cả Cổ Cứu thường ngày có vẻ trốn tránh, lúc này nhắm mắt đem hình ảnh
vừa mới nhìn thấy ghi tạc vào trong đầu, sau đó tiến lên nói với Ôn Đình Trạm: “Bộ dáng vừa mới rồi của đệ muội nếu như họa ra chắc chắn sẽ làm
kinh diễm nhân tâm.”
Cổ Cứu trong mắt hoàn toàn không có cảm xúc
khác, toàn bộ là sự nhiệt tình với cảnh đẹp, Ôn Đình Trạm lại cười nói:
“Đa tạ Chi Nam nhắc nhở, ta tuy rằng họa kỹ không bằng Chi Nam, nhưng
cũng có thể đưa vài ba nét.”
Đây là khéo léo từ chối mong muốn
hoạ Dạ Dao Quang của Cổ Cứu, Ôn Đình Trạm tất nhiên biết Cổ Cứu không có tâm tư nào khác, nhưng mặc dù là bạn tri kỉ tốt nhất, hắn cũng sẽ so đo chuyện này. Hắn không thích thê tử của hắn hiện ra dưới ngòi bút của
bất kỳ nam nhân nào, cho dù đối phương có tạp niệm hay không.
Cổ
Cứu có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không cảm thấy bị Ôn Đình Trạm
cự tuyệt như vậy mà mất thể diện, ngược lại có chút ẩn ý nhìn Ôn Đình
Trạm.
Ôn Đình Trạm cũng không thèm để ý hắn trêu ghẹo, đoàn người liền chèo thuyền trở về.
“Chước Hoa tỷ tỷ, vì sao không mang cả nước hồ theo cho nó?” Vừa lên bờ, Chử
Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản xúm lại, lúc đó đóa hoa này được Dạ Dao
Quang giấu đi, các nàng đều không nhìn thấy, lúc này nhìn thật sự là cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
“Nó vốn vừa mới cách cố thổ, nước cũ hiện
giờ đối nó chỉ có hại.” Dạ Dao Quang để Kim Tử phụ trách bê chậu hoa
chính là muốn Kim Tử dùng khí Ngũ hành che chở nó. Đi đến trong viện, Dạ Dao Quang cùng Kim Tử đi vào phòng, “Các ngươi trước đem hạt sen cùng
hoa sen vừa ngắt đưa đến phòng bếp, ta lấy nước cho nó rồi lại tới tìm
các ngươi.”
Những người khác thức thời chưa bước vào phòng, Kim
Tử đem cửa phòng đóng lại, Dạ Dao Quang lấy ra Tử linh châu khoanh chân
ngồi xuống, hai tay bấm chú quyết, dẫn động khí Ngũ hành thúc giục Tử
linh châu, sử dụng tới Ngũ hành chi thủy.
Một cỗ khí Ngũ hành
quấn quanh Tử linh châu dưới thủ quyết biến hoá của Dạ Dao Quang hóa
thành nước, Tử linh châu trôi nổi phía trên chậu hoa nhanh chóng xoay
tròn, từng giọt nước rơi xuống chậu hoa, giống như một trận mưa tầm tã
từ phía trên mà xuống, mất thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, dòng nước
tinh thuần bao phủ toàn bộ chậu hoa.
Dạ Dao Quang thu tay, đem Tử linh châu thu hồi lại, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng
hấp thu khí Ngũ hành từ bên trong chuỗi hạt đeo tay, bổ túc thiếu hụt
trong thân thể. Đợi đến khi sự mỏi mệt của cơ thể đều tán đi sau, Dạ Dao Quang mới dừng nghỉ ngơi một chút.
Nhìn nụ hoa non tươi, nàng
vươn ngón tay ra chọc chọc nó: “Tiểu gia hỏa, ngươi nói ta biết, ta có
thể nuôi ngươi biến hoá tới cỡ nào?”
Lúc này Kim Tử nhảy ra mở
cửa phòng, Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương một đạo đi đến, chợt nghe
đến lời nói của Dạ Dao Quang, Tuyên Khai Dương mở to đôi mắt tò mò sáp
lên trước: “Nương, nó có thể biến hóa sao?”
“Có thể a.” Dạ Dao Quang xoa đầu nhi tử, “Tuy nhiên sẽ phí không ít tâm lực, cũng không biết có thành công hay không.”
Động vật thông linh tính rất khó, huống chi là thực vật, giống như mẫu đơn
tiên tử kia, vô cùng có khả năng là phải tu luyện mấy trăm năm thậm chí
hơn một ngàn năm, gian nan có thể sánh bằng nuôi một hài tử, ngàn vạn
không ngừng.
“Nó thật tuyệt.” Tuyên Khai Dương tuy rằng là nam
hài tử, dù cho kiếp trước có lớn cỡ nào thì hiện tại tâm trí cậu cũng
chỉ tới tám tuổi. Một đứa nhỏ chẳng phân biệt được, chỉ cần cảm thấy
thích thì chính là thích.
“Khai Dương nhà chúng ta đã thích nó
như vậy, vậy bắt nó nuôi thành nàng dâu cho con nhé” Dạ Dao Quang không
khỏi trêu ghẹo một câu.
Lại không nghĩ tới mặt nhỏ của Tuyên Khai Dương nhất thời đỏ lên, cảm thấy mẫu thân thật sự rất không đáng tin,
đoá hoa này vẫn đang là nụ chưa nở, không biết mất bao nhiêu năm mới đủ
biến hóa, gả làm vợ cậu, vậy chẳng phải cậu phải đợi nó mấy trăm năm?
Nhưng suy nghĩ này chỉ khi Tuyên Khai Dương chưa biết như thế nào là tình
yêu, đến khi cả trái tim thật sự rơi vào, đừng nói mấy trăm năm, dù ngàn năm vạn năm tháng, cũng nguyện ý chờ đợi không hối hận.
Thấy
khuôn mặt nhỏ của nhi tử hồng lên, Dạ Dao Quang không khỏi vui vẻ, nàng
cũng hiểu những điều mình vừa nói, cây hoa sen nhỏ này cũng không biết
có thể dưỡng thành hay không, càng đừng nói biến hóa, chỉ là hiện tại
nàng quá nhàn rỗi, tự tìm cho chính mình chút việc để làm làm mà thôi.
Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang quay sang nói với Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chàng
truyền tin cho Mạch đại ca hỏi một chút, huynh ấy hàng năm dạo chơi tứ
phương, có lẽ biết nơi nào có ngũ hành chi thổ.”
Dạ Dao Quang sở
dĩ muốn ngũ hành chi thổ không phải chỉ là thổ khí, mà còn là bùn đất
mang thổ khí tinh thuần, loại đất này cực kỳ khó tìm thấy, chúng tất
nhiên sẽ khô cứng giống như tảng đá, hoàn toàn không có hơi nước. Dạ Dao Quang muốn dùng loại đất này kếp hợp ngũ hành chi thuỷ của Côn Lôn Sơn
tạo ra bùn nuôi cây hoa sen này.
Bằng không chỉ dựa vào Tử linh châu của nàng, sớm muộn gì cũng bị nàng ép cho khô kiệt.
“Được.” Ôn Đình Trạm sủng nịnh gật đầu, khó thấy tiểu thê tử hào hứng bừng bừng như vậy, Ôn Đình Trạm tất nhiên không thể không đáp ứng.
“Đúng
rồi, hỏi thêm cả việc nơi nào có cá âm dương nữa.” Ánh mắt Dạ Dao Quang
sáng ngời. Âm dương cá quá khó để gặp, nếu quả có một đôi cá âm dương ở
bên trong chậu hoa, cá âm dương cung cấp cho hoa sen lượng âm dương cân
bằng, hoa sen sẽ có thể dễ dàng phân bố linh khí Ngũ hành, hai bên thể
hỗ trợ lẫn nhau trưởng thành, Dạ Dao Quang cũng có thể tiết kiệm sức
lực.
“Được.” Ôn Đình Trạm vui vẻ đáp ứng.
Dạ Dao Quang
trong lòng cao hứng, liền đối với hắn nói: “Muội đi phòng bếp làm đồ ăn
cho chàng, chàng ở đây cùng con thưởng sen đi.”
Nói xong, Dạ Dao
Quang rời đi. Thời điểm nàng tới phòng bếp, hạ nhân vẫn rất câu nệ, vì
thế nàng cười nói: “Ta làm hai món ăn, các ngươi cử người đi theo ta,
cho ta một cái bếp là được, không cần tham gia vào việc của ta, việc ai
người nấy làm.”
Quản sự phòng bếp tất nhiên là đáp ứng, sau đó tự mình đi theo Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang cần cái gì hắn tự mình đưa lại. Kỳ thực Dạ Dao Quang liền làm một món là sen chiên*, hạt sen nấu cháo
cùng với gạo tẻ, kỳ thực hạt sen có linh khí không nhiều lắm, người ăn
lại không ít.
*Sen chiên là món có thiệt nha mn, chương trước
rose thấy lạ nên lấy là “mứt sen”, nhưng tìm hiểu có món này thật nên để nguyên tác nhé.