“Đơn Cửu Từ chỉ sợ đã an bài người ở Liễu gia...” Dạ Dao Quang nghĩ tới
năm đó ở Ứng Thiên phủ, hậu vệ của Liễu Cư Yến muốn giết người diệt
khẩu.
Là thị vệ hộ thân Liễu Cư Yến luôn đưa theo bên cạnh, thậm
chí đem cả tánh mạng giao cho hắn, đó là cỡ nào tín nhiệm. Ôn Đình Trạm
đối với Vệ Kinh cũng như vậy, Ôn Đình Trạm tuyệt đối sẽ không tin Vệ
Kinh sẽ phản bội hắn, nhưng sự thật đã có xảy ra trước mắt, ở ngay thời
điểm mấu chốt nhất suýt nữa có thể đẩy Liễu Cư Yến vào đường cùng.
Ngẫm lại, ban đầu Đơn Cửu Từ đối đãi với Liễu gia cùng các đại gia tộc khác
giống nhau, chỉ là hơi chú ý hơn một chút. Nhưng sáu năm trước, Ôn Đình
Trạm xuất hiện ở Ứng Thiên phủ, Đơn Cửu Từ nhất định đã sớm tra ra thân
phận của Ôn Đình Trạm. Đối với địch nhân mạnh như Ôn Đình Trạm, Đơn Cửu
Từ làm sao có thể buông tha ràng buộc duy nhất là Liễu gia? Chỉ sợ hắn
đã coi Liễu gia như miếng mồi, mọi sự cũng đã an bài.
“Mặc hắn
tính kế mưu ma chước quỷ, nàng cùng ta cứ coi như người ngoài xem kịch.
Nếu như đặt địa vị mình là người ngoài cuộc, không cần cố tìm hiểu thủ
đoạn của hắn ra sao, sẽ không có khốn cục không thể phá, Càn Khôn không
thể xoay.” Ôn Đình Trạm lấy tay xoa xoa mi tâm của Dạ Dao Quang, “Vốn
không muốn nói sớm với nàng, sợ nàng suy nghĩ nhiều. Nhưng mấy ngày gần
đây công việc triều chính của ta bận rộn, càng sợ nàng đa tâm thêm lo
lắng, cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, vẫn là sớm nói cho nàng biết, để lòng nàng có điểm tựa.”
“Muội nghĩ nhiều cũng chỉ là mấy suy
nghĩ vẩn vơ. Chàng yên tâm, muội sẽ không tự dọa chính mình.” Dạ Dao
Quang cong mắt cười với Ôn Đình Trạm, “Muội đối với chàng tuyệt đối tin
tưởng. Muội tin tưởng bất luận cục diện có như thế nào, chàng đều có thể gánh vác, hóa hiểm cảnh thành ưu thế. Để muội nói Điền tẩu tử ngày mai
làm điểm tâm cho chàng nhiều hơn một chút.”
“Nhiều điểm tâm?” Tới lượt Ôn Đình Trạm không hiểu rõ ý tứ.
“Điểm tâm phải nhiều một chút còn ngồi xem kịch chứ.” Dạ Dao Quang trừng mắt
nhìn, “Phu quân ta giáo huấn người khác rất giỏi, sao giờ lại nắng mưa
thất thường thế này.”
“Phu nhân ký thác kỳ vọng cao với vi phu,
vi phu tất nhiên sẽ không làm phu nhân thất vọng.” Ôn Đình Trạm nói xong liền tiến lại gần, đem Dạ Dao Quang bế ngang đến, “Ta trước hết vẫn là
đem phu nhân hầu hạ thư thái, để phu nhân tinh thần thoải mái xem kịch.”
Một phòng xuân sắc, ** đến bình minh.
Ngày kế, Dạ Dao Quang tâm tình rất tốt, nàng thoải mái cùng Ôn Đình Trạm đi
tới nhà Đơn Cửu Từ, kéo theo mấy miệng ăn Hoàng Ngạn Bách, Càn Dương,
còn có Cổ Cứu, Lôi Đình Đình, Tuyên Khai Dương cũng đưa đi cùng, hơn nữa còn có hạ nhân, cuồn cuộn một đám người.
Hôm nay Lục Vĩnh Điềm
cùng Văn Du không phải ngày hưu mộc, hai người bọn họ đều chưa tới, mà
Tiêu Sĩ Duệ gần đây cả ngày bị Hưng Hoa đế gọi đến bên cạnh, giáo huấn
các tư tưởng mà thái tử cần có, vì thế khả năng tới chiều mới đến.
“Biết Hầu gia thích món ăn dân dã, chúng ta đi núi Nam sơn săn thú thế nào?”
Đơn Cửu Từ cũng đã chuẩn bị không ít hoạt động giải trí.
Buổi
sáng săn thú, buổi chiều câu cá. Các cô nương thì buổi sáng ngâm suối
nước nóng, buổi chiều xem kịch nghe thơ, nếu như thích còn có thể dùng
thuyền nhỏ ra hồ hái sen.
“Khách theo chủ.” Ôn Đình Trạm nghe theo chủ nhà an bài.
Vì thế đám nam tử liền cùng Đơn Cửu Từ đi lên núi săn thú, nhóm nữ khách
có Đơn Ngưng Oản chiêu đãi. Các nàng quyết định đi ra hồ tắm nước nóng.
Khu vực tắm nước nóng gồm nhiều hồ nhỏ cạnh nhau, nước hồ trong suốt.
Giữa các hồ nhỏ có tầng lụa mỏng được gắn làm màn che, người ở hồ bên
này sẽ không nhìn rõ người bên kia, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy
thân ảnh chiếu vào phía trên màn che.
“Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ muốn xem kịch, nghe nhạc hý hay nghe kể chuyện?” Ngâm nước hồ được một lúc, Chử Phi Dĩnh mở miệng hỏi.
“Đều không quá yêu thích.” Dạ Dao Quang không phải cố ý dành thời gian đi
tra xét mà thật sự cả ba loại này nàng không thích. Những thứ vui của nữ tử cổ đại quá ít, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy thứ như vậy.
“Chúng ta đi hái hạt sen đi.” Phảng phất như chỉ chờ câu nói này của Dạ Dao
Quang, đôi mắt Chử Phi Dĩnh lập tức có chút chờ mong.
“Dĩnh tỷ nhi muốn đi hái hạt sen, chắc đã nghĩ từ lâu rồi.” Đơn Ngưng Oản bên kia vạch trần nàng.
“Được, chúng ta đi hái hạt sen, thuận tiện hái chút hoa sen, ta làm cho các
ngươi một chút mứt sen nếm thử, cam đoan các ngươi ăn không dừng được
miệng.” Ngồi thuyền trên mặt hồ hóng gió, Dạ Dao Quang cảm thấy so với
ngồi xem kịch tốt hơn nhiều.
“Hoa sen còn có thể làm mứt sao?” Hai tiểu nha đầu kinh ngạc.
“Tất nhiên là có thể.”
“Vậy chúng ta đi ngay đi.” Chử Phi Dĩnh nói bóng gió đạt được mục đích, lúc
này liền đứng dậy từ bên trong hồ nước nóng, sau đó cầm khăn chà sát lau khô người, rất nhanh truyền đến tiếng sột sà sột soạt mặc quần áo.
Dạ Dao Quang cùng Đơn Ngưng Oản đều bất đắc dĩ đi theo nàng. Bọn họ sau
khi đứng lên mặc xiêm y chỉnh tề liền phân phó hạ nhân chuẩn bị thuyền
cùng người chèo thuyền. Từ hồ tắm nước nóng phải đi qua một tòa viện mới tới hồ sen này. Hồ không sâu cũng không phải quá rộng, tuy rằng lớn đẹp như hồ ở Hàng Châu, nhưng trồng không ít hoa nên vẫn vô cùng đẹp.
Đám cô nương Dạ Dao Quang ngồi ở trên thuyền, gió thổi tới từng đợt hương
hoa sen thơm ngát. Rất nhanh, thuyền liền đi sâu vào trong bụi hoa, Đơn
Ngưng Oản cùng Chử Phi Dĩnh lập tức bắt đầu hái hoa, không biết thừa
thiếu thế nào cứ xuống tay mạnh bạo. Dạ Dao Quang cười không để ý đến
các nàng, mà tay lột vỏ hạt sen rồi bắt đầu ăn. Hạt sen giòn mùi vị dịu
nhẹ, ăn rất dễ chịu.
Không biết ăn được mấy hạt thì Dạ Dao Quang
bỗng thấy một cỗ linh khí nhàn nhạt mang hương vị của sen tản ra quanh
quẩn từ hạt sen trượt vào trong cơ thể nàng. Trong thân thể tức khắc hơi thấu lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác này nhắc nhở nàng không phải
là ảo giác. Nàng cúi đầu nhìn hạt sen trong lòng bàn tay, vận khí một
lúc nhưng không phát hiện hạt sen trong tay có linh khí.
Lập tức, ánh mắt Dạ Dao Quang liền hướng tới đám hoa dưới nước. Trí nhớ nàng rất tốt, nàng ngắt hạt sen ở chỗ nào, nàng vẫn nhớ rõ ràng. Ánh mắt quét
qua một lượt, Dạ Dao Quang lập tức phát hiện có gì đó khác lạ. Trong bụi hoa chồng chất chen nhau, có nụ hoa màu phấn nộn tỏa ra hào quang như
kim cương.
Nụ hoa kia ở vị trí cực kỳ đặc biệt, Dạ Dao Quang duỗi tay lấy mấy viên hạt sen trong đài sen ở khoảng cách gần nhất nụ sen
kia. Hạt sen mới này ở trong lòng bàn tay, nàng liền cảm giác được một
cỗ linh khí như có như không. Cổ linh khí này quá mức mỏng, nếu không
phải vì nàng tu luyện ngũ hành thì căn bản rất khó phát hiện.
“Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ nhìn gì thế?” Vui đùa ầm ĩ một hồi Đơn Ngưng Oản mới cùng Chử Phi Dĩnh nhìn thấy Dạ Dao Quang đang xuất thần, vì thế lại gần hỏi.
“Các ngươi yên tĩnh ở trên thuyền.” Dạ Dao Quang phân phó một câu, khí Ngũ
hành toàn thân dựng lên quanh quẩn, lập tức nàng nhảy vào trong nước,
hướng tới gốc hoa sen kia.
Rễ cây xanh biếc phảng phất tỏa ra ánh sáng như phỉ thúy trong bóng tối, óng ánh trong suốt, càng đi xuống sâu càng sáng. Dạ Dao Quang tìm tới gốc, mới nhìn thấy dưới đất cạnh gốc
hoa có một khối đá lục giác to màu xanh nhạt. Dạ Dao Quang sờ quanh
nhưng không xác định được là vật gì. Nó vừa lúc ở dưới gốc hoa sen kia,
quanh thân còn quanh quẩn linh khí nhàn nhạt.
Nhưng linh khí rất mỏng nhẹ, đại bộ phận đã bị cây hoa sen này hấp thu.