“Xì ~~~” Càn Dương học theo khẩu khí cửa miệng của Dạ Dao Quang, còn
không quên học thêm cái liếc mắt xem thường. Hắn chẳng qua tò mò muốn
nhìn xem Đơn Ngưng Oản tặng Hoàng Ngạn Bách cái gì, như vậy hắn có thể
đi kể tội nha đầu Chử Phi Dĩnh kia càng ngày càng không để ý tới hắn,
cho nàng biết nàng thiếu hắn cỡ nào!
Càn Dương cũng lười đi xem những đồ lễ khác, xe ngựa lắc lư trở lại phủ.
“Ngạn Bách, ngươi cùng ta đi.”
“Ngạn Bách, ngươi cùng ta đi.”
Hoàng Ngạn Bách cùng Càn Dương vừa xuống xe, Ôn Đình Trạm lẫn Dạ Dao Quang đồng thời lên tiếng, hai phu thê quay ra nhìn nhau.
Càn Dương bĩu môi: “Sư phụ, các ngươi bất công!”
“Lại muốn ăn đòn đúng không?” Dạ Dao Quang giơ giơ nắm tay, “Đây là sinh
nhật đầu tiên của Ngạn Bách, ngụ ý không giống nhau, ngươi từ khi theo
ta, thứ tốt còn thiếu sao?”
Thấy Dạ Dao Quang muốn lôi chuyện cũ, Càn Dương vội vàng một bên xin tha, một bên chạy: “Biết rồi, biết rồi,
không còn sớm nữa, đồ nhi đi nghỉ đây, sư phụ cũng sớm chút nghỉ ngơi……”
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Càn Dương liền chạy mất không thấy bóng dáng.
Dạ Dao Quang:……
Đang lúc Dạ Dao Quang buồn bực, Ôn Đình Trạm nắm lấy tay nàng, đưa theo
Hoàng Ngạn Bách đi tới thư phòng. Cửa phòng đẩy ra, Vệ Kinh cùng một lão giả xa lạ đang ngồi chờ.
“Lão tiên sinh.” Ôn Đình chắp tay làm lễ một tiếng với lão giả.
Lão giả tóc trắng xoá kia mắt vẫn luôn nhắm lúc này mới có chút mỏi mệt mở
mắt, ánh mắt đảo qua ba người Dạ Dao Quang, cuối cùng dừng ở trên người
Hoàng Ngạn Bách, thanh âm già nua lộ ra sự nặng nề vang lên: “Là hắn ư.”
“Đúng vậy.” Ôn Đình Trạm gật đầu lúc sau nói với Hoàng Ngạn Bách, “Mau lên khấu đầu lão tiên sinh ba cái.”
Hoàng Ngạn Bách kỳ thật trong lòng có chút không thích ứng, nhưng ngại với sự phân phó của Ôn Đình Trạm, hắn không chút nghi ngờ tiến lên, quỳ gối
trước mặt lão tiên sinh, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái.
Đợi cho
hắn ngẩng đầu chuẩn bị đứng dậy, lão tiên sinh kia nhìn như khô gầy
không còn sức sống đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, dưới sự vô lực phản
kháng của hắn đem bàn tay hắn dễ như bỡn giơ lên, tức khắc một cổ khí
lực nổ mạnh ra.
Dạ Dao Quang kinh hãi: “Nội lực thật thâm hậu.”
Đây là nội lực thâm hậu của người võ tu, nội lực như vậy có thể so với tu vi Luyện Hư kỳ.
Lão tiên sinh đem Hoàng Ngạn Bách ném lên để phần lưng quay xuống dưới.
Từng bước của lão biến hoá quỷ dị, cả người khí lực lưu chuyển toả ra.
Hoàng Ngạn Bách bị cỗ lực lượng này giữ lơ lửng trên không trung. Năm
ngón tay lão tiên sinh tiếp tục vận nội lực, đánh vào các huyệt vị cùng
khớp xương của Hoàng Ngạn Bách, đáp lại là tiếng Hoàng Ngạn Bách kêu
thảm thiết như heo bị giết, Dạ Dao Quang thậm chí nghe được tiếng xương
cốt vỡ vụn.
Nhưng Dạ Dao Quang biết, tất cả chuyện này đều không
phải hại Hoàng Ngạn Bách, nếu nàng không đoán sai, lão tiên sinh này
đang đả thông kinh mạch của hắn, sau đó đem một thân nội lực toàn bộ
truyền cho Hoàng Ngạn Bách.
Đây chính là lễ sinh nhật của Ôn Đình Trạm.
Khó trách mấy ngày gần đây Ôn Đình Trạm bắt Hoàng Ngạn Bách uống mấy chén
thuốc kỳ quái, hoá ra là để cường kiện căn cốt của hắn, cũng là đêr đợi
đến ngày hôm nay. Nghe tiếng răng rắc răng rắc kêu vang, Dạ Dao Quang
biết Hoàng Ngạn Bách rất đau, nhưng không có cách nào khác. Ôn Đình Trạm nếu muốn hắn trấn thủ Thanh Hải, hắn không thể mãi là thư sinh tay trói gà không chặt. Hắn không thể ma tu, vậy chỉ có thể võ tu.
Nhưng
người tập võ, ai cũng phải khổ luyện từ lúc rất nhỏ. Hoàng Ngạn Bách
cũng đã mười tám tuổi, thân thể xương cốt đều đã cứng, hoàn toàn bỏ lỡ
thời kỳ tốt nhất tập võ. Cho nên Ôn Đình Trạm mới dùng tới phương pháp
học cấp tốc như vậy. Trước tiên làm hắn có nội lực thâm hậu, sau đó mọi
chiêu thức dù khó tới đâu cũng có thể học.
Hoàng Ngạn Bách thống
khổ quằn quại suốt một canh giờ. Càn Dương mới bước một mũi chân tới
gần, còn chưa bước tiếp bước thứ hai, liền nghe tiếng kêu thê lương của
Hoàng Ngạn Bách phát ra, sợ tới mức nhanh chóng lùi về trong viện của
mình.
Chờ sau khi lão tiên sinh đem toàn bộ công lực truyền vào
trong người Hoàng Ngạn Bách, lúc này toàn thân lão càng thêm già nua vô
lực, ngay cả hít thở hay cử động đều cần cố hết sức. Nhưng khoé môi lão
run rẩy mở ra, chưa nói được bất kỳ chữ gì liền rời nhân thế.
Ôn Đình Trạm cung kính bái ba lạy với lão tiên sinh, sau đó mới gật đầu với Vệ Kinh.
Vệ Kinh tiến lên cũng hành lễ, nói một tiếng xin đắc tội rồi khiêng lão tiên sinh rời đi.
Nhìn qua Hoàng Ngạn Bách cả người ướt đẫm như vừa được vớt ra từ dưới sông,
thân thể xụi lơ vô lực tựa vào ghế, sức lực để động tay cũng không có.
Ôn Đình Trạm tiến lên nghe mạch đập của hắn, xác định hắn không có việc
gì mới nói với Dạ Dao Quang: “Dao Dao, châm cho hắn mấy cây châm thuận
khí.”
Một thư sinh nhu nhược đột nhiên tiếp thu nội lực thâm hậu
như vậy, tất nhiên là tiêu hóa không được. Dạ Dao Quang tay một chuyển,
năm căn châm đã ở giữa kẽ ngón tay nàng. Đối với hệ thống huyệt đạo của
cơ thể, Dạ Dao Quang rõ như lòng bàn tay, làm thế nào để thuận khí đối
với nàng mà nói rất đơn giản.
Nàng hạ sáu bảy châm xuống trên
người Hoàng Ngạn Bách sau đó thu hồi tay. Rất nhanh Hoàng Ngạn Bách
không còn cảm giác quay cuồng hỗn độn, cảm giác được dòng khí không còn
loạn nhảy trong người, hắn hít sâu vài ngụm khí, ánh mắt cảm kích nhìn
Ôn Đình Trạm: “Đa tạ sư phụ.”
Hoàng Ngạn Bách biết bản thân tràn
ngập sức lực là như thế nào. Nếu ai hỏi điều làm hắn bất mãn nhất khi
tái thế làm người, vậy nhất định là thân thể này quá yếu, bạc nhược đến
mức ôm một vật hơi nặng chút cũng không thể đứng dậy, tỷ như Đơn Ngưng
Oản……
Nhân gian tự coi võ tu là hình thức tu luyện cao nhất, đặc
biệt là khi đạt tới cảnh giới nội lực thâm hậu. Tuy nhiên nếu bình
thường con người thà rằng ôm toàn bộ sở học cùng nội lực của mình chịu
chết, cũng không cho người khác nẫng tiện nghi. Ôn Đình Trạm có thể ngay lúc lão tiên sinh trước lúc dầu hết đèn tắt, cam tâm tình nguyện đem
nội lực truyền cho hắn, chỉ sợ phí không ít tâm tư.
“Ngày sau chăm chỉ tập võ, đó cách đáp tạ tốt nhất cho ta.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.
Dạ Dao Quang xoay tay, trong tay nàng liền xuất hiện một cây quạt. Cây
quạt này cũng không giống những cây quạt bình thường, mà là lúc trước
Thương Liêm Súc dùng Hoàng Thiết nàng gửi tới chế tạo. Một nhuyễn kiếm
đã tặng cho Tiêu Sĩ Duệ, trường thương cho Lục Vĩnh Điềm, mấy cái vòng
tay, bọn nha hoàn mỗi người một cái, lư hương cho Ôn Đình Trạm, còn có
một lò luyện đan nhỏ cho Mạch Khâm. Cây quạt này là sau khi làm xong ba
vòng tay còn dư lại một ít.
“Sư phụ của ngươi tặng ngươi vài chục năm nội lực, ta làm sư nương cũng không thể mất mặt, Hoàng thiết phiến
cho ngươi làm binh khí, quà lễ sinh nhật cho ngươi.” Dạ Dao Quang đem
giao cho Hoàng Ngạn Bách.
Hoàng Ngạn Bách bắt lấy cây quạt trong
tay, mắt lập tức sáng rực kim quang.Đừng nói là võ giar trên thế gian
này, ngay cả người tu luyện, binh khí này được coi như cực phẩm, bởi vì
nó căn cốt của nó được làm từ Hoàng thiết, trên mặt quạt còn trộn lẫn
Thần Ti, chẳng những sắc bén vô cùng, giết người vô hình, còn nước lửa
không xâm, dược độc không ngấm, đao thương bất nhập.
Không chỉ ngăn cản các binh khí của dân gian, mà binh khí của mọi sinh linh tu luyện cũng không cản được.
“Đa tạ sư nương.” Hoàng Ngạn Bách kích động không thôi.