“Cản tin?” Ôn Đình Trạm cởi hết quần áo, kia gầy nhưng rắn chắc lại hữu
lực hai chân, giống như liệp báo giống nhau, thong dong mà lại ẩn chứa
sức dãn bước vào bể tắm bên trong, hắn duỗi tay từ bên cạnh ao bưng lên
một chén trà nóng, nhợt nhạt hạp một ngụm, gác xuống chén trà duỗi tay
đem ngồi xổm xuống Dạ Dao Quang thủ đoạn bắt lấy, một tay đem Dạ Dao
Quang kéo vào bể tắm bên trong, đem cả người ướt đẫm ôm thê tử vào trong ngực, “Phu nhân, là hạ sách của ta.”
Dạ Dao Quang tuy rằng không chấn kinh, nhưng xiêm y cả người nàng ướt sạch, lúc này lại nghe được
lời này của Ôn Đình Trạm, tức khắc không vui dùng khuỷu tay huých một
cái, chọc thẳng vào lồng ngực trơn bóng: “Muội cũng chỉ có thể nghĩ ra
hạ sách này.”
Thấy thê tử bực bội, Ôn Đình Trạm xoay người Dạ Dao Quang lại: “Ai da, xiêm y trên người Dao Dao đều ướt hết rồi, mặc ở
trên người tất nhiên không khoẻ.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm liền
dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem quần áo Dạ Dao Quang từng
cái lột sạch, Dạ Dao Quang nhìn tốc độ cùng thủ pháp thành thạo của hắn, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, chờ nàng lấy lại tinh thần nàng đã cùng
hắn lỏa trình tương đối, bị hắn ấm áp mà lại khẩn thiết ôm ấp khóa lại.
“Liễu lão nhân tử là ta giết chết.” Lúc Dạ Dao Quang đang cực lực giãy giụa, Ôn Đình Trạm thấp giọng nói bên tai Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tức khắc ngây ngẩn cả người, nàng xoay người nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng như thế nào giết……”
Ôn Đình Trạm vẫn luôn cùng nàng ở bên nhau, chẳng lẽ là lại phái người đi hành thích Liễu lão nhân?
Đôi tay nàng bắt lấy cánh tay Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang vội vàng quan tâm nhìn hắn: “A Trạm, hắn lại làm gì đối với chàng a?”
Liễu Thị Nhẫm dù gì cũng không phải tổ phụ Liễu thị, Ôn Đình Trạm có rất
nhiều biện pháp đem hắn bức tới chết, nhưng rốt cuộc chưa từng có suy
nghĩ này dù chỉ lướt qua, ngoại trừ lúc trước khi biết được nguyên nhân
cái chết của Liễu thị mẹ hắn, hắn giận tới mức muốn toàn bộ Liễu gia
chôn cùng, tuy nhiên sau đó hắn chưa từng chủ động chọc tới Liễu gia.
Liễu Hợp Bằng bị lưu đày hay Liễu Cư Hành bị chém chết cũng đều là bọn
họ động tay trước.
Dạ Dao Quang biết được, lúc này nếu không phải Liễu Thị Nhẫm đã làm chuyện gì, Ôn Đình Trạm sẽ không hạ tay tàn nhẫn như vậy.
Đối diện với ánh mắt quan tâm mà lại thương tiếc của thê tử, con ngươi Ôn
Đình Trạm ấm áp, hắn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, bọn họ da thịt
quấn vào nhau. Hắn giống như một đứa trẻ ủy khuất gác đầu lên vai nàng:
“Liễu Thị Nhâm nói với bệ hạ, cha ta là ở rể Liễu gia, ta kỳ thật là con cháu Liễu gia nhà hắn……”
Dạ Dao Quang nghe xong như có một ngọn
lửa giận vô danh xông thẳng vào trái tim. Tay nàng nắm thành nắm đấm
xiết chặt có thể nghe tiếng kẽo kẹt, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu,
nghe xong Ôn Đình Trạm đem toàn bộ sự tình nói ra, Dạ Dao Quang thật sự
ghê tởm tới đỉnh điểm đám người Liễu gia.
Liễu thị năm đó vì sao
bị Liễu gia trục xuất, người biết đến kỳ thật cũng không nhiều, chỉ biết người Liễu gia thông báo với bên ngoài tang lễ của Liễu thị. Vốn dĩ
cũng chỉ là một cô nương, lại không phải đích tôn của con trưởng Liễu
gia, cho nên cũng không có bao nhiêu người dò hỏi tới cùng. Mà Ôn Trường Tùng đưa Liễu thị về quê, bởi vì đã cắt đứt quan hệ với Liễu gia, tất
nhiên sẽ không thể đem chuyện Liễu thị đã từng bị sơn tặc bắt cóc nói
ra, chỉ nói Liễu thị là cô nương của một đại gia tộc gia đạo sa sút.
Liễu Thị Nhẫm thế nhưng còn dám nói với bệ hạ, Liễu thị là coi trọng tiểu bộ khoái Ôn Trường Tùng, Liễu thị kiểu gì cũng là con nhà đại gia tộc,
chưa nói tới việc là con vợ cả, ngay cả là con vợ lẽ đi chăng nữa cũng
không thể gả cho một bộ đầu nhỏ nhoi, cho nên người Liễu gia không tiếp
nhận được. Nhưng Liễu thị khăng khăng cố chấp, hơn nữa ám chỉ Liễu thị
đã cùng Ôn Trường Tùng có “đầu đuôi”, bọn họ lần đó làm trưởng bối chỉ
có thể vô cùng đau đớn xử trí, Ôn Trường Tùng đáp ứng ở rể, nhưng Liễu
Thị Nhẫm trong một lần tức giận mới trục xuất Liễu thị khỏi gia môn.
Nhiều năm như vậy, Liễu gia bọn họ cũng là bởi vì chuyện này mới không chút
mảy may quan tâm tới Ôn Đình Trạm. Nhưng hôm nay hắn càng già càng ảo
não năm đó chính mình cổ hủ, làm Ôn Đình Trạm vẫn còn là hài tử bơ vơ
không nơi nương tựa, phải chịu đựng không ít khổ sở. Trong lòng hắn điều làm hắn thật sự hối tiếc nhất chính là gây ra vết thương trên người Ôn
Đình Trạm. Hắn luôn cảm thấy tâm tư bị dày vò muốn đền bù, nhưng Ôn Đình Trạm lại không muốn buông xuống khúc mắc vì thế mới khẩn cầu bệ hạ niệm tình hắn thời gian không còn nhiều, giúp hắn có thể gặp Ôn Đình Trạm
một lần.
“Mẹ nó chứ!” Dạ Dao Quang nghe xong kìm nén không được
lửa giận, buột ra lời thô nhất mà từ lúc sinh ra tới giờ là lần đầu
tiên, “Quá mức vô sỉ!”
Liễu Thị Nhẫm là đoán chắc bệ hạ sau khi
nhận được phong thư này liền sẽ gọi Ôn Đình Trạm đến hỏi rõ ràng mọi
chuyện. Thử hỏi thế gian này có mấy người nguyện ý mở miệng nói mẫu thân của mình chưa được gả đi đã bị sơn tặc bắt cóc giở trò, mặc dù hắn tin
tưởng vững chắc mẫu thân là trong sạch, nhưng thanh không trong sạch hắn có chứng cứ sao? Đây là tự hắt nước bẩn lên mẹ của mình.
Ôn Đình Trạm sẽ không chính miệng đi nói chuyện này, cũng sẽ không thông qua
người khác đi nói cho bệ hạ. Làm mẫu thân sau khi chết vẫn còn phải hổ
thẹn, đây là thiên đại bất hiếu. Cho nên, Liễu Thị Nhẫm mới dám lật
ngược trắng đen ghê tởm như vậy!
Hắn là nhận định, Ôn Đình Trạm
không muốn nói ra sự tình năm đó, sẽ cam chịu dù hắn có nói gì đi chăng
nữa. Bệ hạ nếu thấy Ôn Đình Trạm cam chịu, nghĩ đến Liễu Thị Nhẫm nhiều
năm sống trong giày vò, nghĩ đến Liễu gia thế bại, nghĩ đến Liễu Thị
Nhẫm không sống được bao lâu, tất nhiên sẽ nói Ôn Đình Trạm đi gặp hắn
một lần cuối cùng.
Chuyện này bệ hạ sẽ không dùng tới mệnh lệnh
ép buộc Ôn Đình Trạm đi, Ôn Đình Trạm có thể làm bộ không biết không đi, nhưng không biết chân tướng bệ hạ sẽ tiếp tục suy nghĩ như thế nào? Sẽ
cho rằng Ôn Đình Trạm lòng dạ hẹp hòi, sẽ cho rằng Ôn Đình Trạm phẩm
hạnh không hợp, do đó sẽ hoài nghi Ôn Đình Trạm.
Liễu Thị Nhẫm
đây là đi một quân nước cờ quá tốt a, nếu như Ôn Đình Trạm thật sự đi,
như vậy hắn chân trước bước vào cửa lớn Liễu gia, sau lưng phụ thân Ôn
Đình Trạm là ở rể, hắn không nên mang họ Ôn mà là họ Liễu. Sự tình này
lập tức sẽ được truyền khắp, đến lúc đó Ôn Đình Trạm không thể không trở về Liễu gia, bằng không hắn sẽ bị người đời bêu rếu không nhận tổ tông
bất nhân bất hiếu.
Một khi Ôn Đình Trạm thật sự trở thành Liễu
Đình Trạm, hắn nhất định phải bị quản chế với Liễu gia chủ Liễu Cư Mân,
ngày sau hắn có chèn ép người Liễu gia, đó chính là người máu lạnh lục
thân không nhận.
Càng nghe, Dạ Dao Quang càng tức giận. May mắn
Liễu Thị Nhẫm không xuất hiện trước mặt nàng, nếu không nàng cũng sẽ
nhịn không được duỗi tay bóp chết lão bất tử kia. Hắn dù sắp chết cũng
muốn làm Ôn Đình Trạm thân bại danh liệt, chờ đến khi Ôn Đình Trạm bị
Liễu gia nhận vào cửa, lời đồn đại Ôn Đình Trạm là con của cô nương nhà
khuê các nhịn không được tịch mịch mà cùng mãng phu hèn mọn không mai
mối tằng tịu với nhau nhất định sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Đừng tức giận, không đáng phí tâm tư với một người chết.” Ôn Đình Trạm duỗi
tay vỗ về tấm lưng trơn bóng của thê tử, thấp giọng thở dài trấn an,
“Nguyên là không muốn nói cho nàng, chính là sợ nàng lo lắng.”
“Bầm thây vạn đoạn cũng không quá.” Dạ Dao Quang nghiến răng nghiến lợi nói, buộc người con hất bát nước bẩn lên người mẫu thân đã qua đời, Liễu Thị Nhẫm thật là so với yêu ma còn làm Dạ Dao Quang chán ghét hơn.
“Hắn bị chết rất thống khổ, ta đã tặng cho hắn thứ tốt……” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói với Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm chính là chưa từng từ bỏ việc chú ý nhất cử nhất động của
Liễu gia, hắn còn muốn tra ra hung phạm gây nên cái chết của cha mẹ hắn.