Từ sau ngày ấy, Đơn Ngưng Oản tới cửa ngày càng nhiều, mỗi lần đều lôi
kéo Chử Phi Dĩnh. Chử Phi Dĩnh cũng mừng rỡ khi tới đây, thường thường ở trước mặt Càn Dương nhấc tới Mạch Khâm, nhưng thật sự không khác gì đâm mũi dao trong suốt vào kẻ khờ. Càn Dương càng thêm để ý những lời Chử
Phi Dĩnh khen Mạch Khâm trước mặt hắn, vì chuyện này còn cố ý chạy đến
hỏi Dạ Dao Quang, hắn cùng Mạch Khâm chắc là không phải không thể so
sánh.
Dạ Dao Quang đối với hắn nói: “Thế gian này mỗi người đều
là độc nhất vô nhị, không cần tương đối, thứ ngươi có Mạch đại ca không
có, Mạch đại ca có ngươi chưa chắc có.”
“Nhưng mà……” Càn Dương
nhăn mặt, sau một lúc lâu hắn mới nói ra nguyên cớ, “Chính là nha đầu
kia mở miệng ngậm miệng đều là Mạch sư bá như thế này tốt như thế kia
tốt!”
“Ngươi vì sao phải để ý Dĩnh tỷ nhi cảm thấy ai tốt làm gì?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Càn Dương ngẩn ra, hắn vì sao phải để ý nàng cảm thấy ai tốt làm gì chứ?
Rất nhiều người đều cảm thấy Mạch Khâm tốt hơn hắn nhiều, điều này hắn
đã sớm biết được. Bất luận là tu vi hay là thân phận hay năng lực, hắn
đều không thể bằng Mạch Khâm, chính hắn cũng thừa nhận. Người khác nói
hắn đều cảm thấy đương nhiên, nhưng vì sao nghe nàng nói, trong lòng hắn thật khó chịu, khó chịu đến mức ngay cả khi ăn món điểm tâm hắn yêu
thích nhất lại giống như nhai sáp, không có chút tư vị.
“Ngươi
trở về suy nghĩ thêm về vấn đề này đi. Chờ sau khi ngươi đã suy nghĩ cẩn thận, ngươi liền biết nên làm như thế nào.” Dạ Dao Quang cũng không
vạch trần ngay lập tức, loại chuyện này nếu không có đương sự chính mình suy nghĩ cẩn thận, người khác chỉ hộ ra, kết quả sẽ hoàn toàn ngược
lại.
Càn Dương buồn rầu rời đi. Cả ngày đều suy nghĩ tới vấn đề
này, bữa tối cũng chỉ ăn non nửa chén. Chẳng những hắn chỉ ăn non nửa
chén, ngay cả đã khang phục hơn phân nửa Già La cũng nuốt không trôi.
Hai cái thùng cơm đột nhiên không thể ăn, Dạ Dao Quang hoài nghi có phải tay nghề đầu bếp có vấn đề hay không, vì thế mỗi món đều nếm một lần,
sự thật chứng minh không phải đầu bếp vấn đề.
Dạ Dao Quang mừng rỡ tiết kiệm được lương thực, ăn ít một chút cũng không đói chết.
“Ta……” Liền ở lúc Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ăn xong chuẩn bị đi tiêu
thực, Già La đột nhiên khó xử mở miệng, “Ôn Doãn Hòa, ngươi có thể dạy
ta không?”
“Hôm nay Đơn Cửu Từ lại gọi ta tới, hắn nói đã giúp ta báo danh ở Quốc Tử
Giám, nói ta dưỡng hảo thân mình rồi tới Quốc Tử Giám học tập, năm sau
thi đậu cử nhân đến Đơn gia cầu hôn……” Già La ấp úng nói, “Ta nghe được
ra ý tứ của hắn, nếu ta thi không đậu cử nhân, cũng đừng đi cầu thân.”
Khoa khảo, thời đại ma quân sinh ra còn chưa có, hắn sau khi từ Đơn phủ trở
về, thật sự đã đi lật xem một ít đề thi khoa khảo của các triều đại, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ. Vì thế hắn ở trên giường nằm lì cả ngày,
hắn hiểu rõ hắn không phải Hoàng Ngạn Bách, nếu đi tới Quốc Tử Giám
khẳng định là hai mắt sờ soạng, còn dễ dàng bại lộ, chỉ có lén để Ôn
Đình Trạm dạy hắn.
Ôn Đình Trạm chính là Trạng Nguyên lang, là
văn nhân đỉnh nhất Đại Nguyên triều hiện tại. Hắn tin tưởng có Ôn Đình
Trạm chỉ điểm hắn mới có khả năng trong vòng một năm có thể tham gia kỳ
thi mùa thu hơn nữa còn đạt cử nhân.
“Già La, ngươi là thành tâm sao?” Ôn Đình Trạm nghe vậy, kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống.
“Ta tất nhiên là thành tâm.” Già La thực khẳng định trả lời.
“Ngươi đã quyết định từ bỏ nhập ma sao?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
“Ta……” Già La có một tia do dự cùng giãy giụa, nhưng hắn nhớ lại ký ức buổi
sáng hôm nay, từ khúc Đơn Cửu Từ tìm hắn rồi Đơn Ngưng Oản cố ý tới tìm
tới nói với hắn mọi chuyện.
Nàng nói: “Ngạn Bách, chàng đừng quá
mức chấp nhất với công danh, tiểu thúc của ta bất quá cũng là vì thể
diện. Bất luận chàng thi khảo được hay không, ta đều sẽ phi quân không
gả. Ta sinh ra trong gia đình phú quý, phụ mẫu ta đều ở trên quan trường nên nóng vội đường công doanh, tiểu thúc càng là vì quyền lợi mà dùng
cả đời. Kỳ thật nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện cùng chàng làm một
đôi phu thê bình thường, chúng ta có có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không
cần cẩm y ngọc thực, như vậy là đủ rồi.”
Nàng đúng thật là nữ tử
không giống những nữ tử khác hắn đã gặp qua, tuy rằng nàng không để
bụng, nhưng hắn lại cảm thấy nếu hắn thật sự chẳng làm nên trò trống gì, hắn lấy cái gì để đi nghênh thú nàng? Trong đầu hắn ngoại trừ ma công,
cái gì cũng đều không có.
Ánh mắt đang lắc lư không ngừng bông
dưng phá lệ kiên định, Già La trịnh trọng nói với Ôn Đình Trạm: “Ta muốn làm một phàm nhân.”
Một câu này, Già La như đã dùng dũng khí cùng sức lực cả đời nói ra.
Một câu này, Già La thật sự tái sinh, từ đây trên thế gian này không còn một ma quân tên Già La nữa.
“Già La, ta có thể chỉ dạy ngươi, đủ để ngươi có thể lấy được công danh.” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh nói, phảng phất chuyện này đối với hắn dễ như trở bàn tay, “Nhưng ngươi có từng nghĩ sau khi lấy được công danh
thì thế nào?”
“Lúc sau……” Già La có chút mờ mịt.
“Đúng
thế, lúc sau.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nhìn Già La, “Ngươi lấy được cử
nhân công danh, ngươi có tư cách đi Đơn phủ cầu hôn, nhưng ngươi lại
không có tư cách nghênh thú nàng, cô nương chính thất của Quốc công phủ
là gả cho Trạng Nguyên lang, chưa từng gả cho người thấp hơn. Ngươi
không phải vì nàng muốn thi đậu công danh cao hơn sao? Thứ ta nói thẳng, ngươi không phù hợp với việc này. Cho dù ngươi may mắn đỗ tiến sĩ,
ngươi muốn nhập sĩ, tính tình của ngươi so Tiểu Lục còn không bằng. Hắn
ít nhất sinh ra trong nhà thế gia, hắn cũng hiểu chút thế tục đạo lý đối nhân xử thế, nhưng ngươi hoàn toàn không hiểu, ngươi phải làm một phàm
nhân, ngay từ hôm nay ngươi phải học được cách sinh tồn ở thế tục, trong đó gian khổ khác xa so với suy nghĩ của ngươi.”
Nghe xong Ôn
Đình Trạm nói, Già La mới biết được rất nhiều chuyện hắn nghĩ đến quá
đơn giản. Chính là hắn hoàn toàn không biết con đường phía trước nên đi
như thế nào. Hắn không phải chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ tâm tư của Đơn Ngưng Oản, nhưng mỗi khi hắn hạ quyết tâm, nàng liền xuất hiện ở trước mặt
hắn. Mỗi khi nhìn thấy nàng, tâm của hắn lại sâu thêm một lần, cho tới
bây giờ chỉ cần nghĩ đến nàng bị hắn bỏ rơi lúc sau rưng rưng hai tròng
mắt, tâm hắn liền nhói đau.
“Ta đường đường là nam tử hán, ta
không nhân nhượng nàng, chẳng lẽ còn muốn nàng nhân nhượng ta sao?” Già
La hạ quyết tâm nói, “Ma ta cũng trải qua nhiều năm như vậy, nếu ông
trời định ta phải tái thế làm người, ta đây liền thuận theo ý trời,
thành thành thật thật làm người.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Đình
Trạm, “Ngươi sẽ giúp ta đúng không?”
“Ta vì sao phải giúp ngươi?” Ôn Đình Trạm thực thanh lãnh nói.
Già La một nghẹn, hắn nhìn Ôn Đình Trạm, lúc này mới nhớ tới Ôn Đình Trạm
so với Dạ Dao Quang lãnh tâm tuyệt tình hơn nhiều, cũng không phải người nhìn thấy thương tâm hoặc trong lòng không đành lòng liền sẽ giúp một
chút.
Hắn hít sâu một hơi: “Ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào mới nguyện ý trợ ta?”
“Truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã*, không phải sao?” Ôn Đình Trạm hỏi ngược lại.
* Truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã: ý chỉ là người làm thầy là người truyền đạo, truyền nghề và hoá giải những điều còn u mê.
Truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã!
Ôn Đình Trạm đây là muốn hắn bái làm thầy!
Già La một khắc vạn phần bài xích, hắn thậm chí đứng bật dậy, phất tay áo
đi thẳng ra ngoài cửa. Hắn trong lòng tức nghẹn, cảm thấy đây là Ôn Đình Trạm cố tình nhục nhã hắn.
Nhưng khi hắn ra khỏi phòng, đi trên
hành lang dài, gió nhẹ thổi qua, từng trận hương thơm thấm vào ruột gan
theo gió đêm thổi tới, đại não hắn trong nháy mắt liền thanh tỉnh, hắn
nếu quyết định tái thế làm người, vậy không thể là ma quân Già La, hắn
là Hoàng Ngạn Bách, hắn phải đứng trên suy nghĩ của Hoàng Ngạn Bách nếu
biết được có thể bái Ôn Đình Trạm làm vi sư, chỉ sợ sẽ vui sướng đến mức nằm mơ cũng sẽ cười.