Nhiếp gia có thể chính miệng thừa nhận thân phận Tịch Điệp sao? Một
người tất cả đều biết tới là nữ tử thanh lâu, thế nhưng lại là đích
trưởng nữ của đại phòng Nhiếp gia bọn họ? Nhiếp gia sau khi trung thư
lệnh chết liền xuống dốc không phanh. Ngày đó Nhiếp Khải Đỗng cấu kết
người Nguyên gia cũng là chứng cứ vô cùng xác thực, bệ hạ niệm tình
trung thư lệnh chết mà thoái nhượng Nhiếp gia một bước.
Hiện tại, toàn bộ Nhiếp gia bao gồm cả Thái Hậu đều bị kìm kẹp chặt chẽ. Bọn họ
chỉ có thể trông cậy mọi sự hiếu kỳ qua đi, nhờ vào mối quan hệ với
thông gia để trở về chức vị quan trọng trong triều đình. Tuy nhiên quan
hệ thông gia này, nhất định phải là thê tử của đích trưởng tử, lúc này
đem thê tử đích trưởng tử biến thành vợ kế……
Nước cờ này của Tịch Điệp thực sự cao.
Đem toàn bộ Nhiếp gia bức phải cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hơn nữa
nàng tự đẩy mình trốn vào nhà lao Kinh Triệu Doãn, Dạ Dao Quang không
tin Ôn Đình Trạm không tìm tới Triệu Hối chào hỏi. Sát thủ lúc trước
Nhiếp gia nuôi dưỡng đã bị Ôn Đình Trạm cố tình lôi ra ngoài ánh sáng,
Nhiếp gia muốn bất động thanh sắc diệt trừ Tịch Điệp chỉ có một chữ:
Khó!
“Tịch Điệp quả thật đối với Hà Định Viễn không chỉ có một
tia tình ý.” Chờ đến sau khi Ôn Đình Trạm tan triều trở về, Dạ Dao Quang không khỏi khẽ thở dài.
Hà Định Viễn như thế nào cũng là công tử con vợ cả bá phụ, nếu thân phận Tịch Điệp được công khai, Nhiếp gia
buộc bất đắc dĩ đưa nàng trở về, nhưng có ai nguyện ý cưới nàng làm vợ?
Thanh lâu nữ tử a, bất luận nàng có còn trong sạch hay không, ở trong
mắt mọi người nàng đều không sạch sẽ. Cưới nàng về, nhất định phải gánh
trên lưng vô số lời bán tán vào ra.
“Chuyện này chưa chắc không
phải Tịch Điệp muốn khảo nghiệm Hà Định Viễn.” Ôn Đình Trạm duỗi tay chỉ chữ cho Tuyên Khai Dương, nắm tay cậu, dạy cậu nên cầm bút như thế nào.
Dạ Dao Quang nghe xong cảm thấy cũng đúng, nếu Hà Định Viễn không tiếp
nhận được những lời nói kia, vậy nhân lúc còn sớm nên chùn bước, bọn họ
có thể giữ lại một chút tình cảm, ngày sau còn gặp lại nhau. Tịch Điệp
muốn lặng yên không một tiếng động về Nhiếp gia, những người từng gặp
qua nàng đều biết được thân phận của nàng, bất quá chỉ là bịt tai trộm
chuông*. Nhưng nếu Hà Định Viễn không thể chịu đựng những lời đồn đãi vô căn cứ, như vậy ngày sau chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện chuyện có thể làm Hà
Định Viễn cô phụ nàng.
*Bịt tai trộm chuông: (Lừa mình dối
người), ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có
thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà
thôi.
Mẫu thân Tịch Điệp chính là không may gặp người không tốt
mới rơi vào kết cục như vậy, nàng đối với nam nhân chỉ sợ càng thêm thận trọng, nguyện ý khảo nghiệm mới chứng minh nàng thật sự có thể nhìn Hà
Định Viễn bằng con mắt khác. Nếu không với tính cách của Tịch Điệp như
vậy, nam nhân không đáng nàng tuyệt đối sẽ không phí tâm tư liếc mắt
nhìn.
“Nữ tử quyết đoán.” Dạ Dao Quang khen ngợi nói, “Hiện giờ chuyện này đến đâu rồi?”
“Đề cập tới đích trưởng tử Nhiếp gia, bệ hạ cố ý phái Đại Lý Tự hợp tác với Triệu Hối điều tra.” Ôn Đình Trạm duỗi tay xoa đầu Tuyên Khai Dương,
đứa nhỏ này có thể dưới lúc hắn cùng Dạ Dao Quang trò chuyện quấy nhiễu
cũng chẳng phân tâm, điều này làm Ôn Đình Trạm vui vẻ, “Nhiếp gia luôn
mồm kêu Tịch Điệp là hung thủ giết người.”
“Bọn họ hy vọng Tịch
Điệp là hung thủ giết người, như thế bọn họ mới có thể che lấp việc xấu
trong nhà, đem Tịch Điệp diệt khẩu.” Dạ Dao Quang cười lạnh, “Nhiếp Bình Tộ rốt cuộc chết như thế nào?”
“Chính là bị Tịch Điệp giết
chết.” Ôn Đình Trạm đứng lên, vòng qua án kỉ đi đến bên cạnh Dạ Dao
Quang ngồi xuống, “Chẳng qua Nhiếp Bình Tộ trúng độc là do hạ nhân Nhiếp phủ hạ, hạ nhân này ta đã an bài cho hắn một thân phân quan trọng, cũng là người Tịch thị đã từng ban ơn.”
Dạ Dao Quang tức khắc hiểu rõ sắp xếp của Ôn Đình Trạm, hạ nhân này đã nhận ơn của Tịch thị cho nên
vẫn luôn cảm nhớ ân đức, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Nhiếp Bình Tộ, chính là hy vọng có thể tìm hiểu và chờ thời cơ hắn có thể tham gia. Trước đó
không lâu hắn rốt cuộc nhận được tin tức từ Tịch thị, hơn nữa biết được
Tịch Điệp là nữ nhi của Nhiếp Bình Tộ, hắn kinh ngạc phát hiện Nhiếp
Bình Tộ thế nhưng bởi vì không biết Tịch Điệp là nữ nhi của hắn mà đối
với Tịch Điệp có ý nghĩ không an phận, vì thế dưới tình thế cấp bách đã
hạ độc Nhiếp Bình Tộ như cầm thú này.
Hợp tình hợp lý cỡ nào?
Tịch Điệp cũng sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế trả thù Nhiếp gia, kỹ nữ
tâm cơ lập tức biến thành thỏ trắng vô tội ai nhìn cũng đều không ra.
Nàng sẽ được mọi người đồng tình. Lúc trước Dạ Dao Quang còn đang suy
nghĩ, Tịch Điệp muốn vạch trần thân phận của nàng như thế nào mà không
bị người hoài nghi,
Nguyên lai, còn có sự tình này xảy ra.
“Thân phận thật sự của người này như thế nào?” Tay Dạ Dao Quang bởi vì nhàm
chán thừa thãi mà nghịch sợi dây đeo rồi nhìn về phía Ôn Đình Trạm,
“Người này chỉ sợ thân phận không bình thường, hắn phải có lý do toàn
vẹn mới tiếp xúc được phòng bếp, biết được thời gian Nhiếp Bình Tộ làm
việc và nghỉ ngơi, có cơ hội xuống tay, còn phải có sức thuyết phục nhất định, người bên cạnh Nhiếp Bình Tộ hầu hạ này nhất định có tài, hay hắn là gia nô?”
Gia nô giống như quản gia, chính là người quản lý
toàn bộ mọi việc trong Nhiếp gia, sinh tử của bọn họ đều giao hết cho
người Nhiếp gia, cơ bản sẽ không có chuyện gia nô bán đứng chủ tử.
“Thật sự là người hầu.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Nhưng cả nhà hắn bởi vì lúc
trước hầu hạ Tịch thị mà bị người Nhiếp gia diệt khẩu, khi đó hắn mới ba tuổi bởi vậy may mắn chạy thoát, giữ lại một mạng. Tuy rằng hắn không
nhớ lại được hết toàn bộ sự việc, nhưng ta có thể cho hắn biết được chân tướng, hắn muốn báo thù tự nhiên sẽ ra tay.”
“Quả nhiên là nhân
quả báo ứng.” Dạ Dao Quang nghe xong mỉa mai nói, “Vòng đi vòng lại, vẫn là bởi vì người Nhiếp gia đối với Tịch thị đuổi tận giết tuyệt.”
“Thiên Đạo có luân hồi, những lời này không có sai.” Ôn Đình Trạm gật đầu tán thành.
“Chàng không phải nói Tịch Điệp còn tính toán đem toàn bộ Khấu gia kéo vào sao?” Dạ Dao Quang nghi hoặc nói.
Dạ Dao Quang liền ngồi chờ tình thế biến hóa. Quả nhiên ngày đó tại Kinh
Triệu Doãn, Triệu Hối tra ra Nhiếp Bình Tộ trúng độc mà chết, từ manh
mối này tiếp tục điều tra, ngày hôm sau liền tra được bên trong Nhiếp
gia. Đối với những người Triệu Hối dẫn theo vào Nhiếp gia tra án, Nhiếp
gia còn rất kín đáo. Cuối cùng, Triệu Hối ở Nhiếp gia tìm ra được người
Ôn Đình Trạm an bài từ trước. Người này thời điểm ban đầu đưa tới nha
môn còn có chút mạnh miệng, cuối cùng cũng khai ra khi bị dùng đại hình.
Nhưng những tin tức hắn nói ra làm trong lòng Triệu Hối dậy lên sóng to gió
lớn. Ngày hôm sau, Triệu Hối đã không dám lên công đường thẩm tra xử lí. Sau khi cùng Đại Lý Tự Khanh thương nghị, suốt một đêm đem khẩu cung
đưa tới trong cung. Người Nhiếp gia cơ hồ để chậm một bước, bệ hạ đã
nhận được tin tức, bọn họ đành đồng thời truyền tin tới hậu cung.
Cho nên, Hưng Hoa Đế vừa biết được việc làm của Nhiếp Bình Tộ cùng Nhiếp
gia, đang ở suy nghĩ có nên để Triệu Hối tiếp tục công khai thẩm phấn
hay không thì Thái Hậu liền tìm tới sau lưng.
Nghe được thông
truyền, ánh mắt Hưng Hoa Đế thâm trầm. Hắn muốn nhìn xem Nhiếp gia đã
không còn trung thư lệnh, sẽ tiếp tục tính toán dùng cái gì để động tới
hắn, để hắn là vua một nước phải lần nữa dung nhẫn bọn họ. Kỳ thật, nếu
không phải vì Thái Hậu kịp thời tới như vậy, hắn có lẽ còn sẽ nhớ một
chút tình với Nhiếp gia, nhưng lại cố tình khi hắn vừa nhận được tin
tức, tin tức của Thái Hậu so với hắn không chậm hơn bao nhiêu.
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, mẹ kế hắn tựa hồ đã quên điều này.
“Thái Hậu.” Hưng Hoa Đế tự mình nghênh đón Thái Hậu vào nội điện.
“Ai gia nghe nói đêm khuya bệ hạ vẫn còn xử lý triều chính, thân thể bệ hạ
đã không còn được như hai mươi năm trước rồi, đừng tự làm khó mình.” Lời nói Thái Hậu đầy thấm thía.