Dạ Dao Quang trở lại Đế đô việc đầu tiên làm là tới Thuần Vương phủ gặp
Tiêu Sĩ Duệ. Đến Thuần Vương phủ, Dạ Dao Quang liền cảm thấy trong Thuần Vương phủ không ít gương mặt xa lạ. Mà những người này tiến lui có
chừng mực, vừa nhìn qua có thể biết là người đã trải qua huấn luyện cực
kỳ chuyên nghiệp.
“Là người trong cung người.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói bên tai Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang hiểu rõ gật đầu, những người này chỉ sợ là bệ hạ phái tới bảo hộ Tiêu Sĩ Duệ, tuy nhiên bên trong có bao nhiêu người là người của bệ
hạ, có bao nhiêu người là của thế lực khác thì không ai có thể phán đoán chuẩn, Dạ Dao Quang cũng lười đi quản, chuyện này cũng nên để cho Ôn
Đình Trạm cùng bọn họ lo liệu.
“Điện hạ sớm nghỉ ngơi, thần ngày
mai lại đến vấn an ngài.” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa bước vào
cửa phòng ngủ Tiêu Sĩ Duệ liền nghe được giọng nói của Phúc Lộc, rất
nhanh đã thấy Phúc Lộc lui ra ngoài, nhìn đến Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình
Trạm đứng ở cửa liền hành lễ, “Thỉnh an hầu gia cùng phu nhân.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều cùng đáp lại. Phúc Lộc là đại tổng quản trong cung, là người hầu thân cận nhất cạnh bệ hạ, nên vẫn có sự tôn
trọng nhất định. Ôn Đình Trạm khách khí nói: “Đại tổng quản khách khí
rồi.”
“Hầu gia cùng phu nhân chắc là tới thăm Thuần Vương điện
hạ, lão nô còn phải hồi cung bẩm báo bệ hạ tình trạng thương tích của
Thuần Vương điện hạ, không trì hoãn hầu gia cùng phu nhân.” Phúc Lộc cúi người hành lễ với Ôn Đình Trạm, “Lão nô cáo lui.”
“Đại tổng quản đi thong thả.”
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang chờ sau khi Phúc Lộc đi khỏi mới vào trong
xem Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ giờ này ôm gối, đầu ghé vào giường đọc
sách.
“Ô nha a, đây là đã biết bắt đầu dùng đầu sao?” Dạ Dao Quang ra vẻ giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên giương lên.
Nghe được lời nói trào phúng từ Dạ Dao Quang, Tiêu Sĩ Duệ ủ rũ đem thư tịch
ném lên trên giường, quay đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Dao tỷ tỷ, tỷ không
thể khen ta, tán dương ta dù chỉ một chút? Tại sao ta ở trong mắt tỷ
liền biến thành một tên chỉ biết ăn nhậu chơi bời? Ta chỉ đọc sách thôi
đã làm tỷ giật mình như vậy?”
“Chuyện này có thể trách ta?” Dạ
Dao Quang trợn trắng mắt, “Nếu ngươi lúc trước ở học viện nghiêm túc
được như vậy, ta việc gì phải ngạc nhiên? Lúc trước ở học viện ngoại trừ ta cùng A Trạm, ngươi là người duy nhất không học vấn không nghề
nghiệp. A Trạm nhà ta đậu vào, đó là do có thực lực, là thiên tài. Ta
hả, ta là nữ tử có thể không cần học. Nhưng còn ngươi, cả ngày cùng
chúng ta ăn nhậu chơi bời, ngươi còn làm được cái gì?”
“Ta chỗ nào có, ta rõ ràng làm rất nhiều chuyện……”
“Đúng đúng đúng, ngươi còn làm ra rất nhiều chuyện.” Không đợi Tiêu Sĩ Duệ
cãi xong, Dạ Dao Quang liền ngắt lời hắn, “Ngươi còn chiêu sát, đi chỗ
nào ta cùng A Trạm cũng phải bảo hộ ngươi, nếu không phải Dao tỷ tỷ của
ngươi thân thủ không tầm thường, tỷ phu ngươi mưu trí vô song, sớm bị
ngươi liên lụy hại chết!”
Tiêu Sĩ Duệ tức khắc nhụt chí, vô lực phản bác.
“Đúng chưa?” Dạ Dao Quang hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiến lên tính cởi áo hắn.
Tiêu Sĩ Duệ sợ hãi nhảy dựng, bất chấp miệng vết thương chưa liền giãy giụa: “Dao tỷ tỷ, tỷ tính làm gì, tỷ không bận tâm cảm thụ của Doãn Hòa, cởi
xiêm y của nam nhân khác ngay trước mặt hắn!”
“Đừng nhúc nhích!”
Dạ Dao Quang đè lại hai vai của hắn, đem xiêm y hắn vén lên, trên lưng
một dải vải bố trắng đã che đậy hết miệng vết thương. Dựa theo vết máu
thẩm thấu, vết thương hẳn là từ vai phải kéo dài tới eo, miệng vết
thương rất lớn, rất sâu, Dạ Dao Quang nhói lên một tia đau lòng, ngoài
miệng lại nói, “Ngươi yên tâm, A Trạm hắn sẽ không chú ý.”
Tiêu Sĩ Duệ quay đầu không thể tin nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm thần sắc nhàn nhạt, thật sự là bộ dáng hoàn toàn không ngại.
“Phu thê hai người thật đúng là quái dị!” Tiêu Sĩ Duệ hừ lạnh nói.
“Không phải quái dị, là căn bản không coi ngươi như một nam nhân.” Vốn dĩ Dạ
Dao Quang muốn nói căn bản không có coi ngươi như người ngoài, nhưng lời tới miệng lập tức liền thay đổi.
“Cái gì!” Tiêu Sĩ Duệ tức giận
muốn nhảy dựng lên chất vấn, nhưng vai trái hắn bị Dạ Dao Quang gắt gao
ấn chặt không động đậy, lúc này Dạ Dao Quang vận khí Ngũ hành, bàn tay
hung hăng đặt lên phần giữa lưng hắn, ngay chỗ miệng vế thương sâu nhất
ấn mạnh xuống, Tiêu Sĩ Duệ lập tức tru tréo như heo bị chọc tiết, Lục
Vĩnh Điềm cùng Văn Du cũng đến thăm đi tới hành lang gấp khúc cũng phải
nhảy dựng.
Tiêu Sĩ Duệ đau đến mặt đều vặn vẹo, Dạ Dao Quang vẫn
duy trì đem khí Ngũ hành đưa vào trong cơ thể hắn, nhưng hoàn toàn không giảm bớt nỗi đau trên da thịt. Chờ đến khi Dạ Dao Quang thu tay, Tiêu
Sĩ Duệ vô lực dựa vào thành giường, phảng phất như một con cá thiếu nước bị vứt trên bờ: “Dao tỷ tỷ…… Tỷ có thù oán gì với ta!”
Hắn không phải không nhìn ra Dạ Dao Quang nếu muốn cứu người, căn bản không cần
tiếp xúc, nhưng đây rõ ràng là Dạ Dao Quang cố ý muốn cho hắn đau một
chút, hắn đắc tội với Dạ Dao Quang khi nào chứ?
“Ta nghe nói,
trước lúc ta cùng A Trạm đại hôn, ngươi đã tặng không ít thứ tốt cho
chàng, phải không?” Dạ Dao Quang chính là không có quên chuyện này, đây
là lời cảm kích nàng muốn gửi tới Tiêu Sĩ Duệ, làm mấy ngày này của nàng thật có “phúc”!
Tiêu Sĩ Duệ tức khắc đầu gục xuống gối, làm bộ
đau đớn không chịu được, từ phía dưới liếc nhìn về phía Ôn Đình Trạm,
ánh mắt kia là phẫn nộ không biết hình dung như thế nào chất vấn Ôn Đình Trạm: Ta xem ngươi là huynh đệ tốt, đồ tốt nhất cũng chia sẻ cho ngươi, ngươi thế nhưng quay đầu bán đứng ta!
Ôn Đình Trạm lại như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, Văn Du vừa chạy tới cửa cũng nghe được những lời này nhanh chóng tính lùi chân về, túm túm lấy Lục Vĩnh Điềm xoay
lòng bàn chân muốn chạy.
Giọng cười tủm tỉm của Dạ Dao Quang bằng trắc truyền đến: “Hai người đây là sao? Vừa mới tới, còn không có vào
an ủi một tiếng liền muốn quay đầu đi rồi sao?”
Hai người lập tức thân mình cứng đờ, sau đó lại xoay người đi vào, đi qua bình phong tại
gian ngoài tiến thẳng vào trong, Văn Du cười nói: “Sao có thể chứ, chúng ta không phải biết được Doãn Hòa cùng Tiểu Xu ở đây sao, cho rằng Doãn
Hòa cùng Tiểu Xu có chuyện quan trọng phân phó điện hạ, liền tính toán
tránh lui về viện từ.” Nói xong vỗ vỗ vai Lục Vĩnh Điềm, “Đúng không,
Tiểu Lục.”. Truyện Mạt Thế
“Không sai không sai.” Lục Vĩnh Điềm gật đầu như giã tỏi.
Dạ Dao Quang thấy bọn họ bộ dáng có tật giật mình liền biết cả ba không
thiếu ai không dạy hư A Trạm nhà nàng, tương lai còn dài, nàng có thể
chuẩn bị tốt chờ thời cơ mà bắt bọn họ lăn lộn.
Nếu Văn Du cùng
Lục Vĩnh Điềm biết được ý tưởng trong lòng Dạ Dao Quang, nhất định phải
khóc la kêu oan uổng. Rõ ràng là Ôn Đình Trạm dạy hư hai người bọn họ a!
“Tiểu Lục, công việc chuẩn bị cho đại hôn như thế nào rồi?” Ôn Đình Trạm mở
miệng nói sang chuyện khác, “Ngươi còn có 5 ngày nữa là tới đại hôn rồi
đó.”
“Những việc nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Lục
Vĩnh Điềm nhắc tới đến chuyện này mặt mày liền trở nên hớn hở, hắn là
người thành hôn muộn nhất trong số bọn họ. Năm nay Lục Vĩnh Điềm đã hai
mươi sáu, ở thời đại này cũng có thể coi như kết hôn muộn, bất quá cưới
được cô nương mà mình lưỡng tình tương duyệt, hắn cảm thấy không còn
tiếc nuối.
“Thời điểm ngươi đại hôn, Dao Dao chỉ sợ không thể đi
Quốc công phủ hỗ trợ.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói, “Ban đầu Dao Dao muốn giúp đỡ chuyện này nhưng hiện giờ ngươi có lẽ phải đi tìm một người
khác.”
Ban đầu thật sự là Dạ Dao Quang đáp ứng đi giúp Trác Mẫn
Nghiên tới Quốc công phủ đại diện nhà gái chiêu đãi khách khứa, tuy rằng việc không nhiều lắm, nhưng vẫn là nhân vật rất quan trọng.