“Buông ta ra, buông ta ra, ta không điên, ta không điên!”
Dạ Dao
Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa từ một cửa hàng vải vóc đi ra, tính toán một đường hồi phủ, giọng nói hoảng sợ của nam tử vang lên. Dạ Dao Quang
cùng Ôn Đình Trạm chạy qua xem, liền nhìn thấy nha môn nha dịch dùng
xích sắt khóa một nam tử ăn mặc áo quần ngắn cũn, thân mình gầy yếu.
Nam tử này thoạt nhìn có vẻ là nông hộ, nha môn bắt người đều có nguyên do, phải dùng tới xích sắt kia thường là người phạm tội ác tày trời, nhìn
hắn cũng không giống như một đại ác nhân.
“Đi thôi, Dao Dao.” Ôn
Đình Trạm nghiêng đầu nắm lấy tay Dạ Dao Quang, lại thấy ánh mắt Dạ Dao
Quang thẳng tắp dừng ở trên người nam nhân kia, liền thấp giọng hỏi nhỏ, “Có gì không ổn?”
“Trên người hắn có quỷ khí.” Dạ Dao Quang dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm bỗng nhiên ngưng lại. Hiện tại đang là ban ngày lại có thể xuất hiện người lây dính quỷ khí, vậy nhất định không phải bị quỷ
hồn bám vào người. Không phải bị bám vào người, vậy chỉ có thể là đã
từng tiếp xúc với quỷ.
“Người này phạm vào chuyện gì, vì sao phải dùng xích sắt khóa lại?” Lúc này, trong đám người cũng có người tò mò mở miệng hỏi.
Cách đó không xa có một người tựa hồ biết nội tình vì thế mở miệng nói:
“Người này là thôn dân bên bờ sông, hắn ban đầu là tới cửa hàng của
chúng ta học việc, không biết tại sao phát điên, một hai đòi giết vợ
hắn. Hắn nói mẹ hắn nói với hắn, vợ hắn ăn thịt đứa con vừa mới sinh của hai người, vợ hắn chính là yêu quái.”
Những người đứng nghe đều
hết sức ngạc nhiên, Ôn Đình Trạm liếc mắt nhìn Vệ Kinh, Vệ Kinh liền mời người vừa kể sự tình đi theo, người nọ thấy Ôn Đình Trạm khí độ cùng ăn mặc chỉnh tề lập tức khom người: “Tiểu nhân Hà Tiểu Ngưu, bái kiến gia
gia cùng phu nhân, không biết gia gia có gì phân phó?”
“Ngươi đem chuyện người đang bị nha môn xích kia kể lại hết cho ta.” Ôn Đình Trạm nhìn người bị bắt đã biến mất trong tầm mắt.
“Người nọ, người nọ chính là thôn dân bên bờ sông, chúng ta có một cửa hàng
dạy học tay nghề. Vợ hắn 5 ngày trước sinh ra một tiểu tử mập mạp, vốn
là hỉ sự, cũng không biết vì sao hắn nhận được tin trở về một chuyến,
lúc về tới lại như người mất hồn, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm ăn thịt
ăn thịt.” Hà Tiểu Ngưu đem mọi chuyện hắn biết đào ra hết, “Sau hắn lại
xin sư phụ nghỉ hai ngày, sư phụ niệm tình hắn mới vừa đương chức cha
nên đồng ý, nhưng không nghĩ hắn trở thế là muốn giết vợ hắn, lần đầu
tiên không thành, Huyện lão gia cũng đã chỉnh đốn hắn một hòi, hỏi hắn
nguyên do thì hắn nói, mẹ của hắn nói với hắn, con dâu ăn con của hắn.”
“Có chuyện này sao?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Làm sao có thể a.” Hà Tiểu Ngưu thần thần bí bí nói, “Cũng không biết hắn
bị cái gì kích thích, nhi tử nhà hắn trắng trẻo mập mạp nằm ở nhà, mẹ vợ hắn cũng tự mình chăm sóc. Lúc này mẹ vợ sợ hắn nổi điên làm bị thương đứa bé cùng con gái nên đã đưa cả hai mẹ con trở về nhà, lúc này mới
sinh đứa nhỏ được mấy ngày, cứ như vậy lăn qua lộn lại, vợ hắn cũng là
người đáng thương.”
Hổ dữ không ăn thịt con, nơi nào có đạo lý mẫu thân ăn thịt nhi tử? Chuyên này thật kỳ lạ vô cùng.
“Vệ Kinh.” Ôn Đình Trạm sau khi nghe xong mọi chuyện, nói Vệ Kinh cấp Hà
Tiểu Ngưu một lượng bạc, Hà Tiểu Ngưu liên tục nói lời cảm tạ còn hắn
cùng Dạ Dao Quang trở về khách điếm của bọn họ.
“Ta cho Vệ Kinh đi điều tra cụ thể.” Trở lại khách điếm, Ôn Đình Trạm mới nói với Dạ Dao Quang.
“Được, thứ hắn gặp không phải giống như gặp quỷ.” Dạ Dao Quang ngưng mi gật
đầu, đoàn quỷ khí kia, không phải bởi vì gặp quỷ hồn mới lưu lại, mà là
cố ý mê hoặc thần trí hắn.
Bất quá nhìn tướng mạo người kia không có đại nạn, Dạ Dao Quang cũng không vội mà đi quản chuyện của hắn.
Thời điểm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm trở về, Độc Vương đã tỉnh lại, tuy
rằng nhìn có chút suy yếu, nhưng thân thể rốt cuộc cũng không quá ảnh
hưởng, chờ bọn họ dùng xong bữa tối, Dạ Dao Quang mới nói: “Ta lát nữa
sẽ đi điểm châm đèn sinh mệnh của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ có cảm ứng, bất luận như thế nào cũng phải tránh không để xuất hiện ý niệm phản
kháng.”
“Phu nhân yên tâm, lão phu nhất định sẽ toàn lực phối hợp cùng phu nhân.” Độc Vương đảm bảo nói.
Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó liền đi vào phòng, để Kim Tử ở bên ngoài hộ pháp.
Nàng khoanh chân ngồi ở trên giường, đối diện năm bước có một cái ghế, trên
ghế chính là đèn sinh mạng. Tay này chuyển động khí Ngũ hành, đầu ngón
tay bắn ra ngọn lửa, nháy mắt bấc đèn được đốt cháy sáng lên.
Cơ
hồ cùng thời gian này, Độc Vương luôn bị Ôn Đình Trạm nhìn chằm chằm
thân mình bỗng nhiên chấn động. Độc Vương cảm giác được thân thể bỗng
nhiên dâng lên một cổ nhiệt khí. Hắn nhớ những gì Dạ Dao Quang từng nói, cực lực thả lỏng thân mình cùng thần thức.
Cách nhau một bức
tường, Dạ Dao Quang thủ quyết biến đổi, nàng đem khí ngũ hành ngưng tụ
thành ngũ hành chi thủy hướng tới đèn sinh mệnh bay đi. Một cỗ khí kia
theo đầu ngón tay nàng vòng một vòng tròn, đem cây đèn bao bọc lấy. Dạ
Dao Quang từng chút đem khí thủy tới gần, liền thấy ngọn lửa bấc đèn
từng vòng thu nhỏ.
Lúc này Độc Vương tức khắc cảm thấy hô hấp hắn có chút khó khăn. Hắn theo bản năng muốn giãy giụa, Ôn Đình Trạm nhìn
biểu tình của hắn biến hóa rất nhỏ, nhanh chóng dùng cây châm Dạ Dao
Quang giao cho hắn hướng tới huyệt Bách Hội cắm xuống. Lực độ nắm chắc
vừa vặn, không làm hắn mất đi thần trí rơi vào hôn mê, cũng không làm
hắn có sức lực phản kháng.
Dạ Dao Quang nói qua, nếu Độc Vương
hôn mê, vậy sẽ quy về việc hắn không cho phép mà dùng vu cổ chi thuật,
đây là hành vi hại người.
Châm cắm xuống gây đau nhói làm Độc
Vương lập tức thanh tỉnh, hắn điều chỉnh trạng thái của chính mình, cố
gắng thả lỏng thân thể đang căng chặt, nhắm mắt lại không hề suy nghĩ
tới bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ có khát vọng được gặp lại thê tử.
Dạ Dao Quang nhìn ngọn lửa đang lay động từng chút ổn định lại, nàng mới
tiếp tục dùng khí Ngũ hành thủy khắc chế ngọn lửa, thẳng đến khi ngọn
lửa kia chỉ còn lại ánh sáng le lói khó thấy mới dừng tay.
Lúc
này, Độc Vương đã có ảo giác như đã tử vong, hắn cảm thấy hồn phách của
hắn dường như phiêu đãng trong không trung, thân thể không còn cảm giác. Ngay cả khi Ôn Đình Trạm rút cây châm ra, duỗi tay kiểm tra hơi thở
hắn, cũng mất một hồi lâu mới thấy hơi thở ra vào.
Cùng thời gian này, trong một trang viên trên ngọn núi ở Hải Tân phủ, một hạ nhân ôm
ống trúc rất nhỏ vội vã chạy vào trong phòng: “Phu nhân, phu nhân, ống
trúc người bảo tiểu nhân trông coi đã không còn kêu nữa!”
Cửa
phòng bật mạnh phát ra tiếng động lớn, một phu nhân thoạt nhìn qua chỉ
xấp xỉ 40 tuổi, cả người xiêm y đỏ sậm vọt ra. Nàng vội vàng chạy đến
đoạt ống trúc trong tay hạ nhân. Đem ống trúc dán ở bên tai, quả nhiên
một chút tiếng vang đều không có, sắc mặt hốt nhiên tái nhợt, nhanh
chóng lui về phía sau, nếu không phải đằng sau một bước có một thiếu
niên tới đỡ lấy nàng, nàng suýt nữa đứng không vững.
Bản mạng cổ hơi thở mỏng manh, vậy hắn……
“Nương, người làm sao vậy?” Thiếu niên thấp giọng hỏi.
“Tuần Nhi, sơn trang ngày sau giao cho con, nương muốn đi tìm một người.” Phụ nhân ánh mắt ẩn chứa nỗi kinh đau nhìn nhi tử mình.
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nương, người không trở về sao?”