Dần dần Độc Vương phát hiện thê tử của mình rất có thiên phú trong luyện
chế độc dược, vì thế liền giống như tìm được một người tri âm, hắn dạy
dỗ nàng, cùng nàng chia sẻ sự vui sướng khi chế độc. Thê tử Độc Vương
tuy rằng tính cách cương liệt, nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn, nàng sẽ
nghiêm túc nghe hắn nói hết.
Những người khác không thể lý giải
hành vi cổ quái này, đối với việc này, hơn phân nửa nữ tử sẽ sợ tới mức
mặt không còn giọt máu, nàng lại lại có thể ngửi được mùi thơm ngon,
thậm chí sẽ suy một ra ba, nói cho hắn có thể cải tiến chỗ nào, chỗ nào
có sơ hở, từ chỗ nào có thể cải biến thành một loại độc mới.
Độc
Vương chưa từng nghĩ tới sẽ có một nữ nhân tâm đầu hợp ý với hắn như
vậy, hắn thật sự cảm thấy thê tử chính là trời cao vì hắn mà sinh ra.
Rất nhanh cuộc sống của hắn không còn duy độc có độc vật nữa, từ đây,
bất luận hắn làm cái gì, tìm độc vật nguy hiểm cỡ nào, bên cạnh người
đều có nàng.
Mỗi lần hắn vì muốn lấy độc vật mà vô ý bị thương,
nàng chính là người vĩnh viễn đứng ở phía sau hắn, yên lặng vì chữa
thương cho hắn, bất luận hắn đi bao xa, bất luận hắn gặp phải nguy hiểm
gì. Ngay cả khi cha mẹ hắn mắng hắn là hỗn trướng, nàng vẫn sẽ vĩnh viễn ở cạnh hắn.
Có lúc, hắn kìm lòng không được hỏi: “Vì sao nàng không nghĩ ta hoang đường, vì sao nàng không mắng ta?”
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, tay nàng lạnh lẽo như dải lụa chạm vào mặt
hắn, lau vết bẩn trên mặt hắn: “Con người tồn tại phải có một niệm
tưởng, niệm tưởng của chàng là độc. Mà ta gả làm vợ chàng, niệm tưởng
của ta chính là chàng.”
Cho nên, dù hắn làm cái gì, nàng đều sẽ
bên cạnh hắn. Bởi vì nàng hiểu hơn ai hết, một khi không cho hắn chế
độc, hắn liền sẽ cảm thấy bản thân không ổn chút nào, cuộc sống của hắn
sẽ điêu tàn ảm đạm. Nàng chưa từng nói với hắn, nàng yêu thích nhất
chính là lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc mà chuyên chú chế độc.
Những người khác nhìn vào đều sẽ nghĩ người tốt sẽ
không bao giờ làm, nhưng độc của hắn chẳng những chưa bao giờ tàn hại
người vô tội, thậm chí có thể cứu rất nhiều người đáng thương.
Từ
sau ngày này, Độc Vương liền biết thê tử của hắn đã chiếm một vị trí còn cao hơn độc vật ở trong lòng hắn. Bọn họ thành thân mười năm, chưa từng có hài tử, mỗi lần thấy nàng nhìn những đứa trẻ đều toát ra sự mềm mại
ôn hòa trong ánh mắt, hắn liền biết nàng khẳng định hy vọng có con cái.
Nhưng bọn họ rõ ràng rất nỗ lực, lại không biết vì sao không có cơ duyên. Sau hắn tìm được phụ thân, phụ thân cười lạnh nói cho hắn: “Ngươi đời này
đừng nghĩ có con cái!”
Hóa ra hắn nhiều năm qua yêu độc thành si
cuồng, thân thể sớm đã bị xâm nhiễm đủ loại độc dược, căn bản không thể
nào làm thê tử có thai. Sau khi biết được tin tức này, hắn như bị sét
đánh ngang tai. Hắn thậm chí không dám đi đối mặt với thê tử, hắn đã
tước đoạt quyền lợi làm mẫu thân của nàng. Quãng thời gian này, hắn trở
nên điên cuồng, hắn thậm chí tìm đủ mọi cách để nàng tức giận mà rời xa
hắn, chỉ cần nàng rời khỏi hắn, tìm một phu quân khác, nàng nhất định có thể làm mẹ.
Tuy rằng việc này đối với hắn mà nói là đau tới tận
tâm can, nhưng chính là hắn vô pháp cho nàng trở thành mẹ, hắn không thể ích kỷ bắt nàng ở cạnh hắn như vậy.
Nhưng bất luận hắn làm khó dễ nàng cỡ nào, tuyệt tình cỡ nào, đáng giận ra sao, nàng trước sau vẫn
kiên định yên lặng chịu đựng hắn, chịu đựng đến mức hắn cảm thấy sự hỗn
đản của chính mình không thể tha thứ. Cuối cùng, trước sự kiên trì của
nàng, người thua là hắn.
“A Thiết, nàng đi đi, ta cầu xin nàng, ta không có mặt mũi nào gặp nàng!” Nhìn nàng bởi vì hắn mà tay đầy máu
tươi, hắn rốt cuộc nhịn không được ôm nàng khóc rống lên.
“Thiếp muốn làm mẫu thân, cũng không nhất định phải chính sinh a.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng ôn nhu.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng đã biết hết!
Nàng ngồi xổm xuống, vẫn đôi mắt nhu tình nhìn hắn: “Thế gian này có không
ít đứa nhỏ bị vứt bỏ đáng thương, chúng ta muốn nhiều thì cũng có thể
nhận nuôi nhiều chút. Thiếp nghe nói nữ nhân sinh hài tử phải chịu đựng
nỗi thống khổ dị thường, giống như dạo một chuyến qua quỷ môn quan.Thiếp có thể không phải trải qua nỗi thống khổ này cũng có thể xem là một
chuyện may mắn.”
Trong khoảnh khắc này, Độc Vương thề hắn phải
dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu nữ nhân này, thế gian này sẽ
không bao giờ có cái gì có thể vượt qua địa vị của nàng ở trong lòng
hắn!
Sau đó, bọn họ thật sự nhận nuôi hai đứa nhỏ, đều là nữ hài
tử, đều là từ một hộ nghèo khổ một lòng muốn nam hài tử nhưng lại sinh
ra nữ nhi, không nuôi nổi nhưng cũng không muốn đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nàng lại vô cùng thích nữ hài tử, mỗi ngày đều kiên nhẫn chơi với chúng, cho hắn ăn thật nhiều dấm.
Tuy rằng nhân sinh như vậy như đã không còn gì để tiếc nuối, nhưng Độc
Vương biết nàng kỳ thật rất muốn sinh hạ một đứa trẻ là kết tinh giữa
bọn họ. Sau hắn nhận được một phong thư từ một người bạn, nội dung trong thơ chính là cách có thể áp chế độc tố trong thân thể hắn, làm hắn
trong một thời gian ngắn có thể làm nàng thụ thai. Lúc ấy, hắn thật muốn dập đầu trước trời xanh ba cái, hắn chưa từng cảm kích ông trời như
vậy.
Nhưng trước khi sự tình chưa thành công, hắn không muốn để
thê tử biết, nếu như vui mừng một hồi mà lại không thành, chẳng phải làm nàng càng thêm khổ sở. Cũng biết chuyện này hắn không thể bỏ xuống
được, vì thế hắn liền che giấu thê tử, nói là đi gặp bạn một thời gian
ngắn sẽ trở về. Khi đó hai đứa nhỏ đều chưa đầy một tuổi, chịu không nổi sự thay đổi, thê tử hắn có chút không yên lòng với hai đứa nhỏ, vì vậy
không đi cùng hắn lần này.
Hắn ở nơi hảo hữu chí giao áp chế độc
tố, nhoáng cái đã qua hai năm. Sau hai năm hắn cảm thấy chính mình thật
sự tốt lên không ít, vì thế hắn vui mừng chạy về Dược Cốc, nhưng chờ đợi hắn lại là tin tức thê tử hắn đã chết, còn có hai nữ nhi bọn họ nhận
nuôi!
Lúc ấy hắn đau khổ đến phun máu tươi, độc tốc cả người nhanh chóng bùng nổ, suýt nữa trở thành một phế nhân. Sau khi hắn tỉnh lại
thì cái gì cũng đều quên hết, thậm chí quên tên của mình, nhưng hắn nhớ
rõ thê tử hắn, nhớ rõ phải báo thù cho thê tử. Hắn từ hạ nhân Dược Cốc
biết được một ít tin tức, chính là thân phận của hắn. Nhưng độc cứ mỗi
một tháng lại phát cuồng một lần, mấy dược đồng của Dược Cốc đều bị hắn
giết chết, xong việc tỉnh lại hắn lại hoàn toàn không nhớ rõ.
Sau
khi biết được hành vi điên cuồng của mình như vậy, hắn nhanh chóng tập
trung luyện chế dược vật khắc chế chính mình. Lúc này tuy rằng hắn không còn phát cuồng giết người nhưng cách một đoạn thời gian liền sẽ quên
hết tất cả sự việc liên quan, vì thế hắn ghi chép lại từng sự việc.
Hắn truyền tin đi tìm cha mẹ hắn, nhưng mỗi phong thư đều như đá chìm đáy
biển. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ tự mình đi tra chân tướng vì sao thê tử
hắn chết, thẳng đến khi có một lần hắn vô ý gặp gỡ một con độc thiềm
thừ* (con cóc) cắn hắn một cái dẫn tới hắn suýt nữa bỏ mạng, là Vĩnh An
Vương cứu hắn.
Vĩnh An Vương lấy việc giúp hắn tra nguyên nhân cái chết của thê tử làm điều kiện, để hắn làm việc cho Vĩnh An Vương,
thoáng cái là mười mấy năm, nhưng Vĩnh An Vương cũng không thể tra ra,
hắn còn là một người ký ức không được đầy đủ, căn bản không có bản lĩnh. Vĩnh An Vương nói như thế nào cũng là một thân vương, có quyền thế,
khẳng định vị thế cao hơn hắn, cho nên hắn vẫn luôn không nghĩ tới việc
rời khỏi Vĩnh An Vương.