“Khá khen cho tiểu cô nương.” Ninh Anh cười thấp, tiếng cười bên trong có sự trào phúng cực kỳ chói tai, rồi sau đó lại là một chuỗi thở dài, “Có lẽ nữ tử trên thế gian này chưa từng trải qua sự đau xót thì vĩnh viễn đều sẽ tin tưởng chân tình trường tồn……”
Dạ Dao Quang không đáp tiếp
lời này, nàng biết thần hồn Ninh Anh bị giam cầm ở chỗ này tất nhiên là
có chuyện xưa, nhưng cùng nàng không có quan hệ gì, nàng chỉ muốn sớm
chút thoát khỏi nữ nhân đáng sợ này.
Đúng lúc này, Huyết anh kiếm
đột nhiên vừa chuyển liền đẩy một bó ánh sáng giống như sao băng hướng
tới Trường Duyên, Dạ Dao Quang ở ngay bên cạnh Trường Duyên nhưng thời
điểm nàng vừa động thân đi vẫn chậm một bước, ánh sáng màu hồng kia đã
nhập vào trong cơ thể Trường Duyên. Trường Duyên thân mình chấn động,
huyết sắc trong mắt rút đi.
Thần thức được thanh tỉnh, Trường Duyên lập tức khoanh chân ngồi, nhanh chóng bắt đầu chữa thương bức độc.
Cảnh đêm vắng vẻ, trăng lạnh không tiếng động.
Đêm khuya, gió lạnh không ngừng thổi tới từ khe núi, Dạ Dao Quang tóc dài
lướt nhẹ. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói một lời, có mười phần
trầm ổn chờ đợi Trường Duyên chữa thương.
Đột nhiên có một mặt
trang sức màu ngân bạch rũ xuống trước mắt nàng. Phía dưới mặt trang sức kia là một viên đá trong suốt giống như khối băng, Dạ Dao Quang duỗi
tay nắm lấy, có một chút lạnh lẽo, lại không phải như hàn băng thấu
xương, cực kỳ có trọng lượng, bốn phía giống như đá quý lập loè quang
mang.
“Đây là ma cốt của ta.” Thanh âm Ninh Anh chậm rãi vang lên, “Thế gian này chỉ cần là hậu nhân của ta, những người có huyết mạch
thân cận với ta nắm lấy nó tự nhiên sẽ có phản ứng.”
Có phản ứng gì thì Dạ Dao Quang không hỏi, nhưng nàng biết được phản ứng khẳng định không nhỏ.
“Đợi tới khi ngươi tìm được người, không cần nói cho nàng về việc của ta,
mang tới một giọt máu giữa mày của nàng là được.” Giọng nói của Ninh Anh kéo dài lộ ra điểm chần chờ cùng buồn bã, “Ngươi phải tránh, nếu như
nàng chưa có hậu thế, trước khi ngươi lấy máu của nàng, vạn không làm
ảnh hưởng tới mệnh, nếu không……”
“Nếu không ngươi sẽ hồn phi phách tán.” Dạ Dao Quang đang trầm mặc hồi lâu đem những lời tiếp theo Ninh
Anh chậm chạp không nói nói tiếp. Nàng tuy rằng cùng Ma tộc giao tiếp
đặc biệt ít, ma tu kiếp trước cơ bản đã diệt sạch, nhiều nhất chính là
yêu tu, mà sự tồn tại của ma so với yêu càng đáng sợ hơn.
Nhưng
mới vừa rồi người Mẫn La Tông cũng có nói, ấn hồn khóa kia yêu cầu lượng lớn máu hậu nhân của Ninh Anh hậu mới có thể mở ra cho nên Dạ Dao Quang nghi hoặc Ninh Anh vì sao bị đồ của chính mình trói buộc, nhưng Dạ Dao
Quang lại biết được, thần hồn Ninh Anh có thể tồn tại lâu như vậy, ngoại trừ việc hấp thu ma khí của Huyết anh kiếm, tất nhiên còn có cơ hội
khác.
Ninh Anh không có phủ nhận.
Dạ Dao Quang lại hỏi:
“Ngươi hiện tại buông tha sư huynh của ta, ngươi không sợ nếu như ta
biết được bí mật này, đem hậu nhân ngươi tàn sát sạch sẽ thì sao? Phải
biết rằng ngươi chính là nữ ma đầu, thả ngươi xuất thế với ta mà nói là
một tội lớn.”
“Ha ha ha ha, ta có gì phải sợ?” Ninh Anh lạnh giọng cười nói, “Nha đầu, ta nói thật cho ngươi biết, thế gian này người chân chính có thể đem ta tru diệt, hồn phi phách tán chỉ có chính ta. Ngươi
cũng nói đó là ta không biết có nhiều hay ít hậu nhân, với ta mà nói ta
với những huyết mạch kéo dài của mình như người xa lạ, ngươi sẽ không
uổng sát sinh linh vô tội. Nếu nàng ấy là người tốt, ngươi không thể hạ
sát thủ, nhưng nếu nàng là người xấu……” Ninh Anh hừ lạnh một tiếng, “Làm người ác nếu không có bản lĩnh, đó chính là tự tìm tử lộ, kỹ không bằng người cũng oán trách được người khác. Ngươi phải tin tưởng, hôm nay ta
có thể buông tha các ngươi, ngươi nếu là bằng mặt không bằng lòng, thất
tín bội nghĩa ta sẽ làm ngươi trả giá thảm hại hơn gấp bội phần. Bất quá ngươi có thể hỏi ra vấn đề này, đủ thấy ngươi lòng dạ rộng lớn.”
Tầm mất Dạ Dao Quang từ đồ vật kia trong lòng bàn tay dời đi, nàng hứa hẹn
nói: “Ta có thể vì ngươi tìm hậu nhân của ngươi rồi đem ngươi thả ra,
nhưng ngươi cần phải cho ta một lời hứa.”
“Không giết hại sinh
linh vô tội đúng không?” Ninh Anh tựa hồ đã sớm đoán được điều kiện của
Dạ Dao Quang, “Ngươi yên tâm, bổn hậu xưa nay nói một không hai, bổn hậu chỉ cần đòi lại công đạo thuộc về bổn hậu.”
Dạ Dao Quang lại lần
nữa trầm mặc, Ma hậu muốn đi báo thù, đây là ân oán riêng của bọn họ,
chỉ cần nàng không giết những người không có quan hệ tới cừu hận của
nàng, với nàng mà nói liền không có tội nghiệt.
“Thật là một tiểu
gia hỏa yêu quý thanh danh.” Ninh Anh cười khẽ, “Bổn hậu nhưng thật ra
muốn biết, nếu như ngươi như vậy cũng không thể phi thăng, vậy thế gian
này còn có mấy người nguyện ý tu luyện chính đạo. Thực sự thú vị, ban
đầu ngoại trừ việc loại bỏ công đạo, bổn hậu cảm thấy không còn chuyện
gì vui trên đời, thế nhưng bổn hậu tồn tại được tới hiện tại, và cả sau
này cũng muốn nhìn một người như ngươi rốt cuộc có thể chứng minh Thiên
Đạo thượng tồn hay không.”
“Ta tin tưởng thế gian này vạn sự đều
có nhân quả, nếu như ta không thể phi thăng thành công, tất nhiên là do
chính bản thân ta, thành bại đều sẽ không oán trời trách đất.” Dạ Dao
Quang đạm thanh nói, “Ta tu luyện cũng không phải vì mục đích phi thăng, mà là ta sinh ra ở một gia tộc lấy tu luyện là chủ, đây là bản năng
sinh tồn của gia tộc. Ta tự quyết định những việc ta làm, cũng không cố
tình đi cầu những thứ ngoài khả năng. ta không cầu trời xanh, cũng không cầu người khác không làm ta thất vọng, nhưng cầu chính mình không làm
thất vọng chính mình.”
Quanh thân Ninh Anh có vòng sáng màu đỏ
nhạt gột rửa, biểu hiện ra sự khiếp sợ của nàng đối vứi lời nói của Dạ
Dao Quang, một hồi lâu nàng mới ra tiếng: “Suy nghĩ của ngươi thật là
làm bổn hậu mở rộng tầm mắt, không cầu trời xanh, cũng không cầu người
khác, vậy người ngươi đặt ở trong lòng đâu? Nếu như hắn đối với ngươi
không như ngươi suy nghĩ, ngươi cũng có thể vân đạm phong khinh như
thế?”
“Không, đối với hắn không được.” Dạ Dao Quang thực quyết
đoán phủ quyết, “Ta có thể xem nhẹ hết thảy, là bởi vì những thứ đó ở
trong lòng ta nhiều nhất cũng chỉ là một vị trí nhỏ, mà phần lớn với ta
mà nói có thể có có thể không. Ta đối bọn họ vô tình vô tâm, cho nên ta
không có tư cách quá nghiêm khắc bắt bọn họ phải đổi tốt với ta, tất
nhiên ta cũng không để bụng, nhưng đối với hắn là có tình.”
“Ngươi đối với hắn có tình, hắn nếu phụ ngươi……”
“Hắn sẽ không phụ ta, ta tin hắn dù phụ toàn thiên hạ, cũng sẽ không phụ ta
nửa phần.” Không đợi Ninh Anh nói xong, Dạ Dao Quang liền lạnh nhạt đánh gãy, “Chỉ có đối với người yêu thương của ngươi nhưng ngươi không đủ
tin tưởng, ngươi mới có thể đi giả thiết một ngày kia hắn hắn sẽ phụ bạc ngươi.”
Ninh Anh lặng im rất lâu sau đó, Dạ Dao Quang phảng phất
nhìn đến bên trong Huyết anh kiếm có một đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào nàng, nhìn đến mức nàng cả người không tự nhiên.
Cũng may
loại cảm giác này thực mau liền biến mất, tiện đà thanh âm Ninh Anh lại
vang lên: “Rất nhiều năm trước, những lời này ta cũng từng đối với một
người nói qua……”
Đột nhiên một cổ gió huyết sắc thổi quét tới, Dạ
Dao Quang cảm thấy cỗ gió kia tựa hồ đem thần hồn của nàng đưa tới một
nơi xa lạ, sau đó nàng nhìn thấy những gác mác xây dựng từ thời Thương
Chu.
Đó là thời đại thần ma loạn vũ, là thời đại Ninh Anh sinh sống với thân phận đại tiểu thư của một quý tộc.
Nàng sống trong nhung lụa, sự yêu thương của cha mẹ, ra vào đều có ngựa xe
đón chào, hơn nữa nàng từ nhỏ sinh ra đã xinh đẹp, nhanh nhẹn, hoạt bát. Người gặp qua nàng đều là quý mến. Nhưng lúc nàng được tám tuổi thì gặp phải quái bệnh, duyên y vô số nhưng thế nào cũng trị không hết, sau lại có một vị đạo cô tới cửa, vị đạo cô này chính là sư phụ Ninh Anh.