Tiễn Bé ngoan đi, Dạ Dao Quang nhoẻn miệng cười, đáng tiếc hiện tại Ôn Đình
Trạm không ở bên cạnh nàng, nếu không nàng nhất định sẽ nhào vào trong
lồng ngực hắn, hung hăng hôn hắn mấy cái, biểu đạt sự kích động cùng vui sướng của nàng.
Đóng lại cửa sổ xoay người, liền nhìn đến hồi âm
của Ôn Đình Trạm nàng đặt ở trên án kỉ, Dạ Dao Quang vội vàng đi qua cầm phong thư mở ra xem, bên trong liền rớt ra một đóa hoa đào khô nhưng
vẫn giữ được sắc tươi đẹp như phấn, dường như vừa mới được ngắt từ trên
cây xuống.
Duy độc một tờ giấy bên trên có vẽ cây đào khai hoa cực kỳ diễm lệ, tuy rằng Ôn Đình Trạm vẽ tranh có thể không bằng người đạt
giải nhất thi họa là Tần Đôn, nhưng cũng tuyệt đối không kém hơn bao
nhiêu, đặc biệt người mỗi ngày thích ngắm hoa sen nhưng lại thích họa ra hoa đào, cho nên hoa đào của hắn thiên hình vạn trạng, họa ra rất sống
động.
Phía dưới tán hoa đào còn có một bài thơ:
“Phong tới lục trọng nhiễm, thủy hưng hồng ánh thiển; (*Gió tới nhiễm sắc xanh, nước chảy nhuộm ánh hồng)
Chi đầu hoa vũ tán, đầy trời vô tâm xem; (*Trên cành lác đác mưa hoa, trời rộng vô tình nhìn thấu)
Nghiền lạc người chưa về, đêm dài cô tẩm hàn; (*Người tan nát cõi lòng, đêm cô đơn lạnh lẽo)
Tương tư không thể tham, sớm tối mong khanh còn. (*Thương nhớ không thể dừng, sớm tối mong đoàn tụ)
Thơ còn có tiêu đề 《 Thê thư chi hôn biệt ly 》”.
Phía dưới còn có lời đề của hắn!
Dạ Dao Quang:……
Dùng tay nâng đỡ mặt dưới ánh nến lay động chiếu rọi, đem biểu tình không
biết nên khóc hay nên cười của nàng trở nên nhu hòa. Cứ như vậy trong
nháy mắt, Dạ Dao Quang muốn đem bài thơ phát buồn nôn của Ôn Đình Trạm
ném đi, để cho tất cả những văn nhân sùng bái hắn nhìn xem!
Lần
đầu tiên là cây trúc, lần này đây là hoa đào, nàng suy nghĩ tiếp theo
nếu nàng có việc phải ly khai hắn mấy ngày, hắn lại tìm thứ gì tới biểu
đạt sự nhớ nhung của hắn đây.
Mặc dù trong lòng cảm thấy buồn nôn
bởi câu chữ của hắn nhưng Dạ Dao Quang vẫn đem lá thư này cất cẩn thận
sau đó mới mở những tờ khác xem.
Dạ Dao Quang đem việc Cô Mông sẵn sàng góp sức nói cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm chỉ đáp lại Dạ Dao
Quang một câu đơn giản, “vạn sự lấy chính mình trước”.
Cũng chính
là nói cho Dạ Dao Quang, nàng không cần vì việc của Cô Mông mà tâm động. Nàng có thể làm được cái gì thì làm cái đó, nội dung còn lại thì là hắn thao thao bất tuyệt kể lại sinh hoạt từ sáng tới tối của hắn, chi tiết
đến mức hàng ngày ăn cái gì cũng nói ra.
Dạ Dao Quang xem xong
không biết dùng từ gì đối lại hắn, rốt cuộc phong thơ này, ngoài việc
chính sự của Cô Mông hắn cũng chỉ viết đúng một câu, mặt khác toàn bộ
đều là…… vô nghĩa!
Ghét bỏ ném thư sang một bên, Dạ Dao Quang rửa
mặt sau đó xoay người lên giường. Ngày hôm sau, Mộng Tầm vẫn chưa tiêu
hóa hoàn toàn được thịt nhân sâm, Dạ Dao Quang cắt thêm một nửa miếng dư lại đưa cho Mộng Tầm, so với Kim Tử lượng nhiều hơn gấp đôi. Mộng Tầm
tu vi vốn không bằng Kim Tử, hấp thu vì thế càng chậm.
Nàng nhàn
rỗi cũng không có sự tình phát sinh, liền tính toán đi tắm ở Âm dương
tuyền. Lần này nàng để Kim Tử ở lại, hơn nữa còn phân phó: “Ở chỗ này
canh chừng, nhân sâm đã tản ra tinh khí, tuy rằng nơi này xa xôi, nhưng
cũng chưa chắc không có sinh linh tu luyện. Năm đó ta chính là ở chỗ này gặp một yêu đạo Luyện Hư kỳ. Ngươi ở chỗ này thủ, nếu có chuyện gì vạn
nhất cũng có thể dùng thần thức báo với ta.”
“Sư phụ ~~~~~” Kim Tử thực không vui giương lên tam tỏa với Dạ Dao Quang.
“Ngoan, nghe lời.” Dạ Dao Quang vuốt ve đầu Kim Tử giống như một con chó nhỏ, sau đó mang tươi cười tiêu sái rời đi.
Kim Tử căm giận phùng miệng ở lại.
Tuy rằng Âm dương tuyền bị nàng tinh luyện ra Âm dương song thai, linh khí
đều bị nàng hút hết, nhưng dòng suối vẫn chảy nước nóng như cũ, so với
nước suối bình thường càng thoải mái. Dạ Dao Quang cũng không phải cần
linh khí, mà là muốn thanh tĩnh. Đường thị chưa chắc sẽ không tìm tới
cửa, nàng vẫn là nhân lúc còn sớm trốn xa một chút.
Nghĩ đến đây,
Dạ Dao Quang ôm trán. Nàng quên không đem chuyện này nói cho Ôn Đình
Trạm. Đường thị thoạt nhìn cũng không phải một người ngu dốt, lại còn có chút dã tâm, cũng không biết Đường thị xuất thân như thế nào, Dạ Dao
Quang chỉ mơ hồ nhớ hình như cũng là danh môn ở Thái Nguyên phủ. Nhưng
còn muốn nương vào danh của Ôn Đình Trạm, đến lúc đó đem không biết còn
coi Tần Đôn như thế nào.
Dạ Dao Quang thoải mái dễ chịu ngâm mình ở Âm dương tuyền ước chừng một canh giờ liền rời đi. Nàng cũng chưa muốn
trở về, vì thế liền đi dạo quanh Trường Thanh huyện, đi xem một chút
đường phố náo nhiệt, ăn chút đặc sản địa phương, lượn một vòng các cửa
hàng, cứ như vậy trôi qua hết một ngày.
Thời điểm về tới Cô phủ,
Cô phủ cũng tường an không có việc gì, Cô Mông là người phi thường có
chừng mực người, cho dù hắn vội vàng, nhưng hắn đã biểu lộ thái độ, liền sẽ không đuổi sát mà hỏi Dạ Dao Quang, mặc dù hắn biết được Dạ Dao
Quang cả ngày tựa hồ như không để bụng chuyện bọn họ.
Đối với sự trầm ổn của Cô Mông, Dạ Dao Quang cũng bớt đi lo lắng.
Nhưng vào đêm này, Dạ Dao Quang vừa mới đi vào giấc ngủ không có bao lâu,
nàng liền cảm thấy hơi thở dao động không giống bình thường, bỗng chốc
mở bừng mắt, Kim Tử đã sớm ghé vào chăn nàng.
“Có ma tu!” Kim Tử lập tức căn cứ khí ngũ hành dao động phân tích ra.
Dạ Dao Quang xốc chăn lên, nắm lấy quần áo khoác vào rồi thả người hướng
tới phòng của Mộng Tầm mà đi. Vừa tới liền nhìn đến thấy hai mạt thân
ảnh dừng ở trước cửa phòng Mộng Tầm, đã đem toàn bộ người Cô Mông phái
canh giữ ngoài ngoài đánh gục, ngay lúc chuẩn bị đánh vào trong phòng,
Dạ Dao Quang cùng Kim Tử cơ hồ đồng đứng ngay trước cửa, chặn ngăng
đường đi của bọn chúng.
“Từ chỗ nào tới thì lăn trở về đi đi.” Dạ Dao Quang không chút khách khí mở miệng.
Hai người kia đại khái 25-26 tuổi, bộ dáng cùng thường nhân không có khác
biệt, nếu không vận khí, chỉ sợ đi trên đường ngay cả nàng cũng sẽ không cho rằng bọn họ có vấn đề.
Đây chính là điểm đáng sợ nhất của ma
tu. Yêu quỷ vĩnh viễn không thể che lấp được hơi thở của chúng, chỉ cần
tới gần là có thể phát hiện. Nhưng ma tu nguyên bản chính là những sinh
linh khác tiến vào ma đạo. Nếu là người trở thành ma đạo, bọn họ không
vận khí, hơi thở không tiêu tán ra, trừ phi là Độ Kiếp kỳ, nếu không
không có người nào có thể chỉ dựa vào một đôi mắt liền nhìn thấu.
Hai người kia cũng không tính toán khoan nhượng, hai người nhanh chóng ra
tay hướng Dạ Dao Quang tấn công. Dạ Dao Quang hiện tại vẫn chưa động,
một khi hơi thở tản ra, có phải đối thủ của nàng lập tức có thể cảm giác được hay không. Hai người này tu vi cũng không tệ lắm, hẳn là Nguyên
Anh kỳ.
Hai người bốn tay còn chưa chạm tới Dạ Dao Quang đã bị Kim Tử dựng lông mao ánh vàng rực rỡ đột nhiên không biết phóng đại bao
nhiêu lần chém ngang qua. Tu vi của Kim Tử so với nhân loại thì tương
đương với Phân Thần kỳ, so với nàng ở thời kỳ cao nhất cũng đã cao hơn,
hai người kia làm sao có thể chịu được một kích của Kim Tử.
Lực
lượng hùng hậu trực tiếp làm cho thần hồn bọn họ run lên, còn chưa kịp
phản ứng lại bên tai đã nghe tiếng răng rắc xương cốt vỡ vụn. Hai tay
hai người bị Kim tử đánh gãy tới biến dạng, rồi sau đó Kim Tử vừa nhấc
chân, nhanh chóng hướng tới mỗi người một chân, đá bay bọn họ xuống nền
đá.
Thanh âm hỗn tạp lúc này mới kinh động người trong phủ, đặc
biệt là ở Cô Mông đang canh thủ ở gian nhà bên cạnh Mộng Tầm. Hắn nhanh
chóng đẩy cửa phòng ra liền thấy một màn như vậy, lập tức hô lớn: “Người đâu, bắt lấy bọn chúng!”